Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1612. -

Chương 1612. -Chương 1612. -
Mat Mat choáng váng, được rồi, anh cả chưa từng đọc tiểu thuyết trọng sinh, cho nên tuyệt đối sẽ không nghĩ tới trọng sinh, cho dù đầu óc có nghĩ xa hơn, cũng chỉ là kéo theo phương hướng huyền học.
Dĩ nhiên là Mạt Mạt sẽ thuận theo: "Có khả năng, đại khái là có thể! Nhưng mà làm sao mà cả nhà đều đi thuê, anh cả đừng đoán nữa."
Liên Thanh Bách: "Được rồi, anh cũng không nghĩ nhiều nữa, nhưng, em cũng phải để ý thêm về Lý Thư, đừng thật sự tính toán gì đó."
Mạt Mạt vâng một tiếng, chờ ra khỏi phòng đọc sách, thở phào nhẹ nhõm, may mà hiện tại tư tưởng chưa cởi mở như vậy, nếu không theo như suy nghĩ của anh cả, rất dễ dàng liên tưởng đến trọng sinh.
Liên Thanh Bách đợi em gái đi ra, nghĩ đến nhà họ Thẩm, anh ấy còn chưa nói, đây cũng là trong lúc vô tình anh ấy phát hiện ra, nhà họ Thẩm giống như biết tương lại vậy.
Liên Thanh Bách thở dài, thôi đi, anh ấy cũng không nghĩ nữa, tại vì sao mà lại thuê nhà ở nước ngoài, nếu như thật sự phát hiện ra thì cũng phải giấu.
Bởi vì Mạt Mạt sắp về thành phố Z rồi, đồ ăn buổi tối rất phong phú, đều là đồ mà Mạt Mạt thích ăn.
Thật ra hai năm nay cuộc sống tốt, Mạt Mạt cũng không phải người bạc đãi cái miệng của chính mình, đồ ăn mà mình thích ăn đã ăn nhiêu rôi, nên cũng không còn thích ăn như trước nữa.
Thế nhưng là do mẹ nấu nên Mạt Mạt đặc biệt nể tình cái gì cũng ăn, sau đó vốn dĩ buổi tối ăn ít Mạt Mạt lại ăn quá no.
Đã rất lâu roi Mat Mạt chưa từng ăn no, dựa vào trên ghế sofa rất khó chịu, cuối cùng phải uống hai viên tiêu hoá.
Miêu Tình vui vẻ: "Con thích ăn thì chờ mẹ đến rồi ngày ngày mẹ làm cho con ăn."
Mạt Mạt: "Mẹ, mẹ đến chỗ con để hưởng phúc, sao có thể để cho mẹ ngày nào cũng nấu cơm, trong nhà con có bảo mẫu."
Miêu Tình xua tay: "Mẹ không phải người có thể ở không, mẹ nấu cơm là được rồi, con để cho bảo mẫu làm việc khác."
Mạt Mạt nói không lại mẹ, bây giờ tranh chấp cũng vô dụng, đợi mẹ đến rồi lại nói cũng không muộn.
Triệu Tuệ định mời bảo mẫu, mặc dù sức khoẻ của mẹ chồng vẫn cứ vậy, nhưng suy cho cùng đã có tuổi, bây giờ nghe Mạt Mạt nhắc tới, cảm thấy trong nhà có bảo mẫu là chắc chắn rồi.
Triệu Tuệ tò mò hỏi: "Mạt Mạt, bên chỗ các em bảo mẫu mỗi tháng bao nhiêu tiền?"
Mạt Mạt nói: "Hai năm này tiền lương tăng nhanh, phần lớn tiền lương đều đã 60 đồng mỗi tháng rồi." Triệu Tuệ mo to hai mắt nhìn: "60 đồng á, thủ đô mới 50 đồng một tháng."
Mạt Mạt thấy Triệu Tuệ giật mình, cũng ngại nhắc đến nhà mình, tiền lương ở nhà cô cho cao hơn, hai năm nay tiền lương của chị dâu Tôn liên tục tăng, bây giờ mỗi tháng đã 70 đồng rồi.
Mạt Mạt nghĩ đến công ty nội trợ, hiện tại tư tưởng có chút linh động, đã có công ty nội trợ rồi.
Theo sự phát triển, mọi ngành mọi nghề đều sẽ ra đời và phát triển, Mạt Mạt nghĩ đến tương lai, tiền lương của người giúp việc tăng chóng mặt, cung còn không đủ cầu.
Đáng tiếc Mạt Mạt đã lên kế hoạch cho tương lai của mình, nếu không cô cảm thấy, tương lai có quá nhiều ngành nghề có thể phát triển.
Triệu Tuệ cảm khái sự phát triển khác biệt ở hai khu vực, tâm tư Triệu Tuệ đều sống động: "Chị cũng muốn đến thành phố Z xem một chút."
Mạt Mạt nhiệt tình mời: "Vậy thì đến thôi, dù sao chị cũng có kỳ nghỉ đông, đến chỗ của em ở mấy ngày”
Triệu Tuệ động tâm rồi, cảm thấy đề nghị này của Mạt Mạt vô cùng tốt.
Liên Thanh Bách bó tay rồi, nghỉ đông vợ lại đi, anh ấy cũng không cần về nhà, trong nhà cũng không có ai.
Cuối cùng Triệu Tuệ cũng không hỏi chồng, dù sao chồng cô ấy cũng không thường xuyên ở nhà, cô ay đã quen rôi, cô ay có đi hay không, chông cũng sẽ không trở về, còn chẳng bằng bây giờ nhân lúc cô ấy còn chưa lớn tuổi thêm mà đi đâu.
Liên Thanh Bach:
Cho nên người không thường xuyên ve nhà thì không có quyền lên tiếng đúng không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận