Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 996.Tinh van nghe 2

Chuong 996.Tinh van nghe 2Chuong 996.Tinh van nghe 2
Mat Mat về đến nhà, Trang Triều Dương lái xe ra ngoài, bây giờ có xe rồi, dễ dàng hơn, Trang Triều Dương đi hai tiếng, dẫn theo ba đứa Vân Bình đến một thôn làng, còn đến chợ lớn, lúc trở về, trong tay mỗi người đều xách đầy đồ.
Tủ lạnh nhà Mạt Mạt đã được chất đầy, khoé miệng cô cong lên: "Đồng chí Triều Dương, anh mua bao nhiêu thứ trở ve vậy?"
Trang Triêu Dương cảm thấy đáng tiếc nói: "Không nhiều, anh còn rất nhiều thứ muốn mua, đáng tiếc cốp sau quá nhỏ."
Mat Mạt nhìn thức ăn đầy trên mặt đất: "..."
Ai nha, không phải cốp sau bé, chỉ là Trang Triều Dương mua quá nhiều.
Bây giờ Mạt Mạt là phụ nữ có thai, một tay Trang Triều Dương cũng không cho Mạt Mạt duỗi, tất cả đều giao cho anh, tủ lạnh chất đầy rồi, nhà bếp cũng chất đầy, thu dọn xong nhìn thời gian cũng nên nấu cơm rồi.
Những năm này, trù nghệ của Trang Triều Dương đã được rèn luyện, không hề kém cạnh so với Mạt Mạt, buổi trưa cả bàn đồ ăn, còn cố ý nấu canh gà cho Mạt Mạt.
Trang Triều Dương nhìn vợ uống canh gà, nhìn bọn nhỏ ăn vui sướng, cảm giác hạnh phúc trong lòng muốn tràn ra khỏi trái tim. An cơm xong, bọn nhỏ thu dọn bát đũa, Trang Triêu Dương bắt đầu giặt quần áo, giặt quần áo xong, anh bắt đầu dạy bảo đám con trai.
Mạt Mạt tỉnh dậy, Trang Triều Dương đang ở trước bàn, anh đang tìm đồ, Mạt Mạt chống người dậy tựa vào đầu giường: "Anh đang tìm cái gì vậy?"
Trang Triều Dương nói: "Anh tìm quyển vở ghi số điện thoại."
Mạt Mạt: "Anh tìm số của ai?"
Trang Triều Dương: "Đổng Hàng, này nhé, trong nhà anh ta không phải có ba đứa trẻ à, nhà mình cũng có ba đứa, anh cho anh ta khoe khoang này."
Mạt Mạt im lặng, Trang Triều Dương đã sắp 40 rồi, còn tính toán với Đổng Hàng.
“Anh không sợ Y Y mang thai à?”
Trang Triều Dương bôi nhọ: "Không, Đổng Hàng cũng gần 50 rồi, không có thể lực cho chuyện kia."
Mạt Mạt: "...."
Trong nhà đã lắp điện thoại, hôm qua Trang Triều Dương ở nhà kéo về rồi, anh đến phòng khách, Mạt Mạt đang đọc sách, vẻ mặt anh kỳ lạ quay trở lại.
Mạt Mạt thấy vậy: "Sẽ không phải là em nói trúng đấy chứ?"
Trang Triêu Dương vứt cuốn vở ghi điện thoại xuống: "Vợ à, miệng của em cũng quá chuẩn rồi, Đổng Hàng này cũng đang suy nghĩ gọi điện thoại cho anh đấy. Vừa rồi đột nhiên khoe khoang với anh, một câu nhà chúng ta 4 đứa rồi."
Mạt Mạt bật cười thành tiếng: "Hai người các anh thật sự là tâm linh tương thông."
"Ai mà thèm tâm linh tương thông với anh ta, nhà ta ra sức hai đứa đi."
Mạt Mạt nhướng mày: "Sao không phải là ba? Ba đứa anh mới có thể vượt qua được Đổng Hàng."
"Ba đứa quá nguy hiểm, hai đứa đã nguy hiểm rồi, vẫn là một đứa đi, một đứa an toàn, ông đây không thèm so số lượng với Đổng Hàng, chúng ta so chất lượng, nhìn xem con trai của anh, sáu tháng cuối năm Tùng Nhân đã lên trung học rồi, đám nhóc thối nhà anh ta mới lớp năm, lại nhìn An An xem, đứa nhỏ này chương trình tiểu học đã sắp học xong rồi."
Trang Triều Dương càng nói càng hăng say, anh còn lâu mới lấy điểm yếu của mình ra để so với sở trường của người khác.
Mạt Mạt sờ lên bụng, cô cảm giác, đứa nhỏ này vẫn là một đứa.
Mạt Mạt mang thai, Trang Triều Dương quay lại trường học cũng không chịu được căn dặn cô, cuối cùng Mạt Mạt đã đuổi anh đi.
Thời gian trôi qua nhanh, chớp mắt đã đến cuối học kỳ, bầu không khí cuối kỳ vẫn rất căng thẳng như cũ, đều bởi vì để thi được thành tích tốt mà nỗ lực.
Chốc lát đã đến lúc thi, chia ra hai ngày để thị, thi xong thì nhẹ nhõm, tất cả mọi người đều sôi nổi đặt trước vé, chuẩn bị ve nhà.
Bên này thành tích thi cuối kỳ của Mạt Mạt còn chưa có, thành tích thi tốt nghiệp trung học của thủ đô đã có rồi, đã có thông tin về trạng nguyên thi đại học thủ đô, Mạt Mạt thấy lại là người quen, Từ Liên.
Từ Liên viết 25 phút được điểm tuyệt đối, người đứng thứ hai chỉ kém 10 điểm, năm nay hạng nhất cho tiền thưởng, 500 đồng.
Ảnh chụp Từ Liên cũng lên bản tin, bức ảnh được chụp gần đây, mặc váy đứng dưới tàng cây rất có tính văn nghệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận