Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1775. -

Chương 1775. -Chương 1775. -
Cũng không cho Mạt Mạt có cơ hội rời đi, Điền Ngọc Thanh đã đến: "Tổng giám đốc Liên, đã lâu không gặp."
Mạt Mạt: "Đúng vậy, đã lâu không gặp, tôi còn đang nghĩ, chờ một ngày nào đó đến nhà thăm hỏi nữa chứ!"
Con mắt Điền Ngọc Thanh sau lớp kính mắt loé lên: "Nên là tôi đến thăm hỏi tổng giám đốc Liên mới đúng."
Mạt Mạt cắt ngang Điền Ngọc Thanh: "Không nên vậy, tôi cũng không dám để anh đến thăm hỏi, anh là tiền bối trong lĩnh vực bán đấu giá, tôi sợ, sợ tôi làm không tốt, tiền bối không độ lượng mà muốn tiêu diệt tôi thì sao?"
Điền Ngọc Thanh nhấp rượu: "Sao tôi nghe ra, trong lời nói có sự công kích nhỉ!"
"Có sao? Sao tôi không cảm thấy, tôi chỉ nói sự thật mà thôi, tôi nhát gan lắm, tổng giám đốc Điền, hôm nay đúng lúc gặp được, hãy chỉ cho tôi con đường sáng đi?"
Điền Ngọc Thanh nghẹn lời, còn muốn anh ta cho con đường sáng nữal
Nội tình của Liên Mạt Mạt anh ta đã tra rõ ràng, chính là tra rõ ràng rồi mới chuẩn bị rất lâu, không nghĩ rằng, người phụ này lợi hại, anh ta còn đang nghĩ, những thứ tra được vô ích, Liên Mạt Mạt có ngày hôm nay, nhất định là do boi cảnh gia tộc và có chồng chống lưng.
Sau đó bị vả mặt, vả mạnh mẽ, anh ta suy nghĩ ngộ nhỡ làm trò, Liên Mạt Mạt né được, còn tra ra anh ta, bây giờ còn thả ra tin tức anh ta làm chuyện xấu, khoan hãy nói, cũng rất thấp thỏm, chỉ sợ phụ nữ thật sự trả thù không lý trí.
Liên Mạt Mạt này cũng không phải người có thể bị người khác tùy tiện nắm lấy, bối cảnh của người ta vững chắc, thật sự trả thù, tìm anh ta để gây sự, mặc dù sau lưng có người chống đỡ, thế nhưng làm ầm ïlên cũng không dễ nhìn.
Chính là vì lo lắng, cho nên hôm nay mới đến, muốn tìm kiếm căn cơ của Liên Mạt Mạt, không nghĩ tới, ngược lại là bị châm chọc, còn phải cắn răng chịu đựng, chỉ có hạng đàn bà và tiểu nhân là khó dạy, quả nhiên đúng.
Con ngươi của Điền Ngọc Thanh sâu hơn mấy phần: "Gần đây tôi nghe được mấy điều nhắm vào tôi, cũng không biết tổng giám đốc Liên có nghe nói hay không?"
Mạt Mạt chớp mắt, da mặt Điền Ngọc Thanh thật là đầy, chuyện này cũng có thể giả ngu mà nói ra, không biết xấu hổ.
Mạt Mạt tàn ác đến thú vị: "Nào chỉ là nghe nói, chính là tôi thả tin ra đó, con người của tôi, nhỏ nhen, anh kính tôi một thước tôi kính lại anh một trượng, dù sao chính là như thế, không có cách nào cả, phụ nữ mà, không độ lượng!" Khoé miệng Điên Ngọc Thanh giật giật, có thể nói chính mình thành như này, Liên Mạt Mạt chắc là người duy nhất, như thế gọn gàng dứt khoát oán ngược lại anh ta như thế, anh ta cảm thấy, những hiểu biết của anh ta về Liên Mạt Mạt thật sự là ít lại càng thêm Ít.
Điền Ngọc Thanh cũng không sợ, phía sau mỗi người đều có bối cảnh, chẳng có ai sợ ai cả: "Chuyện này thương trường như chiến trường, nhất là người cùng ngành, ý tứ của tôi tổng giám đốc Liên nhất định hiểu"
Mạt Mạt hiểu, chính là bởi vì hiểu, cho nên mới không đùa giỡn, được rồi, cô cũng không đùa giỡn nổi, cho nên Mạt Mạt thật sự không có thành kiến gì với Điền Ngọc Thanh này, nếu như đổi vị trí lại mà suy nghĩ, cô cũng thật sự muốn đập ngã đối thủ cạnh tranh.
Mạt Mạt nâng chén lên: "Hy vọng qua lần này, tôi có vài lời về tổng giám đốc Điền, tổng giám đốc Điền cũng đừng mất mặt."
Ánh mắt của Điền Ngọc Thanh sầm lại, ai u, đây là hạ chiến thư ở ngay trước mặt anh ta, đánh trả ngay trước mặt anh ta, nếu đổi thành người khác, anh ta nhất định sẽ cười nhạo không biết tự lượng sức, nhưng Liên Mạt Mạt, Điền Ngọc Thanh cạn chén rượu: "Tôi rất chờ mong, tổng giám đốc Liên."
Ngược lại anh ta muốn xem một chút, rốt cuộc Liên Mạt Mạt đánh trả anh ta như thế nào!
Điền Ngọc Thanh đi rồi, Mat Mat cam một ly nước trái cây, cô không thể uống rượu, được rôi, Mat Mạt thật sự không thích uống rượu, ngoại trừ lúc cần thiết xã giao nể mặt, những lúc khác xưa nay không uống rượu.
Mạt Mạt muốn nước quả việt quất, từ ly thuỷ tỉnh có thể soi thấy mặt của cô, khoé miệng Mạt Mạt cong lên, kiềm chế Điền Ngọc Thanh, cái hố này, nên bắt đầu đào rồi.
Tiệc rượu tiến hành được một nửa, Kỳ Dung dẫn Từ Lị đi trước, Từ Lị đang mang thai, đã rất mệt mỏi.
Mạt Mạt cũng không muốn ở lại, cô chào hỏi với Tôn Nhuy, cầm túi khiêm tốn rời đi.
Mạt Mạt vừa ra khỏi cửa, Tiểu Bạch đã chờ ở cửa, bởi vì hôm nay người lái xe nhiều, xe đổi vị trí.
Tiểu Bạch dẫn đường ở phía trước, đến trước xe, Mạt Mạt lên xe, mở cửa sổ xe, ngây ngẩn cả người, thấy một cô bé núp ở nơi hẻo lánh, có người cách cô bé không xa, Mạt Mạt biết không ít máy ảnh, đối với máy ảnh nhỏ cũng biết, phía trước còn có tấm gương phản quang, chắc là chụp ảnh rồi.
Mạt Mạt day trán, may mà cô nhìn thấy, nếu như không nhìn thấy, nhất định sẽ xảy ra chuyện ồn ào.
Mạt Mạt đợi Tiểu Bạch lên xe, bàn giao vài câu với Tiểu Bạch, rất nhanh Tiểu Bạch đã bế đứa nhỏ tới, nhét đứa nhỏ vào trong xe, trực tiếp lái xe đi.
Sự việc phát sinh quá đột ngột, người canh giữ phía sau sửng sốt camera còn chưa mở, đứa nhỏ đã mất rồi, cũng choáng váng. Mat Mat quay đâu nhìn cô bé, tóc tai rối loạn, trên gương mặt còn có dấu tay, sợ hãi nhìn Mạt Mạt, trái tim Mạt Mạt hoảng hốt.
Chờ đi được một đoạn đường, Mạt Mạt mới cho dừng xe, trên mặt đứa nhỏ này có bóng dáng của Tiểu Khả, đứa nhỏ này là ai đã sáng tỏ, Mạt Mạt gọi điện thoại cho Tôn Nhuy.
Tôn Nhuy biết chuyện chỉ muốn chửi thề: "Chị dâu, cám ơn chị, may mà không ầm ï lên, chuyện này nếu như ầm ï thì danh dự của công ty bị tổn hại là nhất định rồi."
Đứa nhỏ bị ngược đãi, không cần quan tâm là tính toán hay không tính toán, tất cả mọi người đều sẽ đồng tình với đứa nhỏ, cho dù coi như Tôn Nhuy bị người khác hãm hại, cũng chỉ có thể tự chịu.
Tôn Nhuy tới cũng nhanh, cô bé nhìn thấy Tôn Nhuy, mắt sáng rực lên, sau đó bả vai run rẩy, lại sợ rồi.
Tôn Nhuy hít vào cho đỡ tức, Mạt Mạt hỏi: "Điều tra thế nào rồi?"
Trong mắt Tôn Nhuy lóe lên tia lửa: "Hai người kia chính là súc sinh, không tính toán được đến Tiểu Khả, không phải sao, đứa nhỏ này thành nơi trút giận, không đánh thì cũng mắng, ngay cả đi học cũng không cho đi."
Mạt Mạt: "Dẫn đứa nhỏ đi giám định thương tật đi, khởi tố cha mẹ của nó đi, ngược đãi con của mình, thật sự không xứng làm cha mẹ, nên để cho bọn họ nếm hậu quả." Tôn Nhuy bảo thư ký be đứa nhỏ: "Em biết phải làm thế nào rồi, hôm nay cảm ơn chị dâu."
"Không cần cám ơn, tôi đi về trước."
Mat Mạt không về công ty trở về nhà, bây giờ đang là buổi trưa, Thất Cân ăn cơm ở trường học, Mạt Mạt về đến nhà, Giai Giai ngược lại đã trở về rồi.
Mạt Mạt thay quần áo, nói với Giai Giai: "Buổi trưa ra ngoài ăn."
Giai Giai vui vẻ nhảy dựng lên: "Được, được."
Mạt Mạt kéo tay Giai Giai đi ra ngoài, Đại Song trở về rồi, sắc mặt con bé rất kém, trắng bệch, Mạt Mạt nhìn nhiều hơn mấy lần, cả người Đại Song cũng cứng đờ, cấp tốc trở về nhà.
Mạt Mạt cau mày, sau khi Đại Song mất trí nhớ, thật sự là bé ngoan, học tập tiến bộ, giúp đỡ làm việc nhà, nấu cơm, mọi thứ đều làm, nhìn thấy cô cũng chào hỏi tự nhiên.
Hôm nay có chút kì lại
Bạn cần đăng nhập để bình luận