Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1452. Tay Mơ 2

Chương 1452. Tay Mơ 2Chương 1452. Tay Mơ 2
Mat Mat giữ quần áo đã giặt sạch, đây là quần áo mẹ làm, tay nghề của mẹ rất giỏi, trông y chang quần áo mua.
Trở về bệnh viện cũng đã là buổi chiều rồi, Tiểu Vũ đã ngủ được một giấc,'Mợ, cháu đói quá."
Mạt Mạt mở bình giữ nhiệt ra,"Hơi nóng đấy, để nguội một tí, cháu đợi một lát."
Hai mắt Tiểu Vũ nhìn chằm chằm vào cháo kê, mắt hơi ươn ướt, Thanh Xuyên vội vàng quay đầu đi, cậu sợ mình chịu không nổi mà đút cho vợ ăn.
Thanh Xuyên nhớ lấy lời mẹ dặn trong điện thoại, thời gian ở cữ rất quan trọng, nóng quá cũng không được, lạnh quá cũng không được.
Mạt Mạt thì đánh giá quan sát phòng bệnh, phòng bệnh là phòng bốn người, Mạt Mạt biết người nước ngoài không có kiểu ở cữ.
Nhưng thực sự gặp được rồi thì chỉ có thể dùng từ dũng mãnh để miêu tả.
Mạt Mạt nghe sản phụ bên cạnh mới sinh buổi sáng, mới có mấy tiếng đồng hồ mà đã tùy ý xuống giường đi lại rồi.
Còn chồng của sản phụ cũng chẳng ở đây, sản phụ tự mình hành động.
Cho dù Mạt Mạt biết, nhưng thấy thấy sản phụ mặc đồ bệnh viện đi đi lại lại, trong lòng cũng run rẩy, cô đã từng sinh con, cô biết đau đớn biết bao. Phụ nữ sinh con xương cốt giong như bị phanh ra vậy, đau thấu đến tận linh hồn.
Đương nhiên lúc cô sinh con, cũng không bị chịu khổ gì, nhưng cũng đau đớn.
Mạt Mạt hiếu kì đánh giá người sản phụ, sản phụ cũng đang đánh giá Tiểu Vũ, thấy Tiểu Vũ được bọc kín mít, cái này không được động, cái kia không được di chuyển, lẩm bẩm,"Người phương Đông thật kì quái.”
Mạt Mạt thu hồi lại ánh mắt, đây chính là sự khác biệt của Đông và Tây, đặc biệt là ở cữ.
Tiểu Vũ ăn chút cháo, Mạt Mạt sai Thanh Xuyên đưa Mễ Mễ về,"Chị ở lại đây chăm Tiểu Vũ."
Thanh Xuyên cũng muốn chăm vợ, nhưng cậu không tỉ mỉ bằng chị gái, hơn nữa ở đây có quy định, vì để tránh ảnh hưởng tới sản phụ nghỉ ngơi, chỉ có thể một người ở lại trông, Thanh Xuyên suy nghĩ một lát rồi để chị gái ở lại.
Ngày hôm sau Thanh Xuyên đã biết tình hình của ME Mễ, đợi Mat Mat nấu xong cháo đem đến bệnh viện, Thanh Xuyên và Tiểu Vũ ngại ngùng vì đã làm phiền Mạt Mạt rồi.
Thanh Xuyên nói: "Chị, chị đi đi lại lại quá mệt rồi, em thuê người tới chăm sóc Tiểu Vũ chị thấy thế nào?”
Mạt Mạt không hề cảm thấy mệt, mà thấy phiền phức, không có xe, đi đi về về thực sự khổ, ở nước ngoài rất thử thách con người ta. Mat Mạt nói: "Ngày mai Tiểu Vũ xuất viện ve nhà rồi, đợi sau khi về nhà thì đưa người tới chị xem xem, nếu như được thì chị cũng chuẩn bị về nhà."
Mạt Mạt cũng muốn ở lại chăm sóc Tiểu Vũ ở cữ, nhưng đáng tiếc ngày hết hạn visa của cô không cho phép, vốn nghĩ nếu như Mễ Mễ có thể được điều trị, thì xin visa thời gian dài cho Mễ Mễ, nhưng đáng tiếc cô bé không được, chỉ có thể nhờ nhà họ Thẩm giúp đỡ, đợi bệnh của Mễ Mễ đỡ rồi thì lên máy bay về nước.
Bây giờ Mễ Mễ không điều trị được, Mạt Mạt phải chuẩn bị về nước, tuy nhiên trước khi về nước, phải sắp xếp xong xuôi người giúp việc ở cữ cho Tiểu Vũ đã.
Thanh Xuyên tin tưởng ánh mắt của chị gái, đồng ý với đề nghị của chị mình,"Được, vậy quyết định như vậy nhé."
Ngày hôm sau Tiểu Vũ thuận lợi xuất viện, thuận lợi đến mức không thể ngờ được, cũng đúng, ở trong nước mà sinh đôi, chí ít cũng phải quan sát thêm mấy ngày, nhưng nước ngoài thì không như vậy, một sản phụ cùng phòng với Tiểu Vũ, tối hôm qua đã xuất viện rồi, hơn nữa còn là tự mình bế con về.
Mạt Mạt đã không biết dùng ngôn ngữ nào để hình dung rồi, cô cuối cùng biết được tin tức mà cô đọc được ở tương lai là thật, thực sự có người vừa mới sinh con, trong ngày đã bế con xuất viện rồi.
Tiểu Vũ được gói kín mít như cái bánh chưng, về nhà trong ánh mắt quái dị của tất cả mọi người, hai đứa nhóc cũng đã đói rôi, nhưng mà Tiểu Vũ còn vẫn chưa tiến vào trạng thái làm mẹ, bé con khóc còn cô ấy thì vẫn luôn trong tình trạng ngây ngô lo lắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận