Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 563. Chưa chết 1

Chương 563. Chưa chết 1Chương 563. Chưa chết 1
Chưa chết 1
Mạt Mạt xoay người rời khỏi phòng khách, liếc mắt đã nhận ra cậu bé, cười nói: "Là cháu àI"
Vân Bình kéo tay anh trai: "Anh ơi, tìm được rồi."
Vân Kiến sững sờ nhìn Mạt Mạt rồi lắc đầu, không biết nên nói gì.
Đại Mãnh cười ngây ngô: "Thì ra là dì Mạt Mạt thật!"
Mạt Mạt nhìn vào tờ giấy trong tay Đại Mãnh và hỏi: "Sao lại quay lại?"
Đại Mãnh giơ tờ giấy lên nói: "Hai người bọn họ đi loanh quanh ở dưới lầu mấy ngày nay, nói đi tìm người, nhưng không giải thích rõ ràng, cháu nảy ra ý tưởng bảo họ vẽ một bức chân dung, thấy giống dì Mạt Mạt nên đã đưa họ tới đây ạ."
Mạt Mạt cầm tờ giấy vẽ lên, nói chớ, thật sự có hơi giống, hỏi Vân Kiến: "Cháu vẽ à?"
Vân Kiến có chút xấu hổ: "Cháu học quốc hoạ từ bà nội. Đây là lần đầu tiên cháu vẽ người, vẽ không được đẹp.”
Mạt Mạt cười: "Đẹp lắm đó, cháu tên gì? Hai anh em tới tìm dì làm gì?"
Vân Kiến nói: "Cháu tên là Miêu Vân Kiến, em trai cháu là Miêu Vân Bình, cháu đến đây để cảm ơn dì đã cho kẹo ạ." Vân Bình trừng mắt, họ đến để gặp bà nội dì mà, sao vào miệng anh trai lại không phải thế nữa?
"Anh trai."
Vân Kiến kéo em trai của mình, Mạt Mạt liếc nhìn, thằng lớn có tính cảnh giác rất cao!
Điền Tình đi ra và nhìn hai đứa trẻ: "Các cháu họ Miêu, là con của chuyên gia Miêu đúng không, trông giống nhau thật đấy!"
Vân Kiến: "Bà ạ, bà biết cha cháu sao?"
"Cậu ấy đưa bà đến quân khu, bà luôn muốn cảm ơn mà cha cháu bận rộn quá, bà không tiện quấy rầy"
Tính cảnh giác của Vân Kiến kém đi một chút, hào phóng đáp: "Việc đó đơn giản, không cần cảm ơn đâu bà, ông ấy là quân nhân, đó là điều nên làm ạ."
Trẻ em của những gia đình bình thường sẽ không thể nói những điều như vậy, Điền Tình nghĩ đến dáng vẻ của chuyên gia Miêu, thấy thoải mái hẳn, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra họ là người của một gia tộc lớn.
Đại Mãnh vẫn muốn chơi nên tạm biệt Mạt Mạt rồi chạy đi.
Mạt Mạt mời anh em nhà họ Miêu vào nhà, hiển nhiên Vân Kiến đi theo lẽ thường: "Dì ơi, nhà dì ở đâu ạ?”
Mạt Mạt buồn cười nhìn Vân Kiến, không giấu giếm điều gì: "Ở Dương Thành."
Vân Kiến cau mày: "Vẫn luôn ở Dương Thành sao? Di ơi, cháu đang nói về quê hương của dì, ừm, là quê hương ạ.”
Mạt Mạt nheo mắt lại: "Dì sinh ra ở Dương Thành, tổ tiên mấy đời đều là người phương bắc, đây là quê hương của dì."
Vân Kiến cau mày rồi nhìn Điền Tình, Mat Mạt giới thiệu: "Đây là mẹ dì, nhóc con à, cháu còn muốn hỏi gì nữa?"
Khuôn mặt thanh tú của Vân Kiến ửng hồng, rất ngại khi tâm tư bị vạch trần, nhưng nhanh chóng bình thường trở lại, tỏ ý xin lỗi: "Cháu xin lỗi, là cháu mất lịch sự ạ."
Mạt Mạt nhìn tư thế ngồi của Vân Kiến, cô rất tò mò, rốt cuộc gia đình nào có thể nuôi dạy một đứa trẻ như vậy: "Không sao, cháu muốn hỏi gì cứ hỏi đi"
Vân Kiến không muốn hỏi nữa, chắc chắn cô sẽ giống bà nội, tuy rằng dì ở trước mặt giống nhưng tuổi tác lại không đúng, cậu bé lắc đầu: "Làm phiền dì rồi, chúng cháu đi đây."
Điền Tình rất thích hai đứa trẻ này, bà nói: "Bà sắp làm cơm trưa rồi, trưa nay ăn cá hầm. Vân Kiến trở vê gọi mẹ cháu tới, chúng ta cùng ăn cơm, bà nhất định phải cảm ơn nhà các cháu."
Vân Kiến và Vân Bình cúi đầu, Mạt Mạt liếc nhìn rồi kéo Điền Tình, cười nói: "Các cháu ở lại ăn trưa nhé, dì làm đồ ăn rất ngon."
Điền Tình cũng nhận ra điều đó, vừa rồi bà không chú ý nên lúc này bà mới nhận thấy rằng mặc dù hai đứa trẻ con mặc quân áo sạch sẽ, nhưng quân và áo không phù hợp, điều này là do trong nhà không có phụ nữ.
Vân Kiến kéo Vân Bình: "Không cần đâu ạ, chúng cháu đến nhà ăn ăn trưa, cảm ơn dì."
Bạn cần đăng nhập để bình luận