Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1517. -

Chương 1517. -Chương 1517. -
Chương Lỗi đau lòng tiền điện thoại, khẽ cười, vội vàng nói sang chuyện chính: "Tiệm bán quần áo ở đối diện với toà nhà bách hoá, phía trước có 80 mét vuông mặt tiền cửa hàng, sau lưng còn có một viện nhỏ, có hai phòng có thể ở được, cũng có thể làm nhà kho, nếu như thuê, một năm 200 đồng, nếu như mua thì ba ngàn đồng thanh toán một lần duy nhất, tặng đồ dùng trong nhà."
Khoé miệng Mạt Mạt cong lên, Chương Lỗi này cố ý tìm một mặt tiền cửa hàng có thể ở được, trái lại không bạc đãi chính mình, có tính toán trước, không tệ.
"Cậu đưa địa chỉ chuyển tiền cho tôi, tôi sẽ chuyển tiền qua đó, ba ngàn năm trăm, mua mặt tiền cửa hàng, còn lại năm trăm, sửa sang lại nhà cửa lần nữa, mấy ngày nữa sửa sang lại dựa theo trong thư đã nói, phía sau nhà để trống lại một gian để chứa đồ, còn một gian khác cho nhà cậu ở, vừa hay trông coi một chút tôi cũng yên tâm."
Chương Lỗi vui mừng, thở phào nhẹ nhõm: "Được, tôi nhất định làm tốt."
Mạt Mạt: "Gần đây cậu ở nhà, dạy cho mẹ và em gái cậu tính toán sổ sách, tôi không muốn sổ sách lung tung, nếu có vấn đề, tôi sẽ hỏi thẳng cậu, hợp đồng giữa chúng ta sẽ hết hiệu lực, hơn nữa phải gánh chịu hậu quả."
Trong lòng Chương Lỗi run lên: "Tôi cam đoan nhất định sẽ không sai."
Mạt Mạt ừ một tiếng: "Mấy ngày nữa trang phục sẽ được gửi đến, cậu cũng nhận lấy."
Chương Lỗi: "Được."
Chương Lỗi nắm chặt thời gian nói địa chỉ, Mạt Mạt phi lại, nghe thấy Chương Lỗi còn đang chần chừ: "Còn có chuyện gì?"
Chương Lỗi có chút xấu hổ: "Chủ nhiệm lớp biết tình hình của tôi, chủ nhiệm lớp muốn gặp cô một lần"
Mạt Mạt không vạch trần tâm tư của Chương Lỗi, trêu đùa một câu: "Chủ nhiệm lớp của các cậu rất quan tâm đến cậu nhỉ?"
Chương Lỗi: "Thực sự ngại quá, chưa nhận được sự đồng ý của cô, tôi đã hẹn rồi."
Mạt Mạt: "Tôi thấy cậu cũng không muốn che giấu, chỉ là rất tò mò, vì sao chủ nhiệm lớp của các cậu nhất định muốn gặp tôi?"
Chương Lỗi nghiêm mặt nói: "Nói cho đúng thì là chủ nhiệm khoa muốn gặp cô, bởi vì phát triển kinh tế, công ty phát triển nhanh chóng, trường học ít có cơ hội tiếp xúc với xí nghiệp, cho nên muốn mời cô giảng một tiết cho sinh viên, nói một chút về việc bản thân cô đã tiếp xúc với phát triển kinh tế như thế nào."
Cuối cùng Chương Lỗi nhịn không được mà thêm vào một câu: "Nếu như cô lên giảng bài, nói không chừng còn có thể đào ra được mấy người tài." Suy nghĩ của Mat Mat và Chương Lỗi tình cờ trùng hợp, sinh viên ở niên đại này, giống như cô vừa mới nói, đó là vàng ròng, đi ra căn bản đều thành tài, cơ hội này lợi dụng được, thật có thể đào được mấy người tài để bồi dưỡng trước.
Suy nghĩ của Mạt Mạt xoay chuyển vài vòng: "Được, tôi gặp chủ nhiệm của các cậu, đưa số điện thoại khoa cậu cho tôi."
Chương Lỗi thở phào, cậu ấy cũng có tâm tư, chủ nhiệm lớp quan tâm cậu ấy, nhưng cũng chỉ là quan tâm đến thành tích của cậu ấy, cũng sẽ không ra sức giúp cậu ấy, nhiều lắm chỉ là giúp cậu ấy tạm nghỉ học rồi lại nhập học trở lại, cậu ấy chủ động nói đến giao hẹn với tổng giám đốc Liên, còn không phải là kiếm một chút thuận lợi cho bản thân mình hay sao.
Tổng giám đốc Liên biết tâm tư của cậu ấy, nhưng cũng không nói toạc ra, cậu ấy lại càng cảm kích trong lòng, đương nhiên cậu ấy nói lôi kéo người mới cũng là thật.
Chương Lỗi nói ra số điện thoại rồi, nghe tiếng tút tút trong điện thoại, nghĩ đến tổng giám đốc Liên, càng lúc càng bội phục, tâm trí của tổng giám đốc Liên đã nghiền ép cậu ấy, có một bà chủ như vậy, cậu ay lại tràn đây hy vọng vào tương lai.
Bên này Mạt Mạt cúp điện thoại, rơi vào trầm tư, tự hỏi phải nói nội dung gì, mới có thể khiến bản thân nổi bật và phù hợp với niên đại này.
Te Hồng cũng không quấy ray Mat Mat tự mình xem ghi chép. Mat Mat nghĩ một lát, cũng muốn cười bản thân, rõ ràng cô học luật, sao lại còn giảng bài cho ngành kinh tế cơ chứ?
Mạt Mạt không nghĩ nữa, chờ đến lúc nói chuyện điện thoại rồi lại nói tiếp, cô vẽ cho Tê Hồng mấy bức tranh trước đã.
Những năm này Mạt Mạt vẽ gia đình không phải vẽ toi công, vốn dĩ là có một chút thiên phú, bây giờ thì lại càng xuất sắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận