Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1288. Da mặt dày 2

Chương 1288. Da mặt dày 2Chương 1288. Da mặt dày 2
Trang Triều Dương nguy hiểm nói: "Vậy có muốn cha gọi con là cha hay không?"
Tùng Nhân xù lông nhảy xuống khỏi ghế sô pha, khóc không ra nước mắt: "Cha, con làm sao lại chọc tới cha rồi hả?"
Mạt Mạt thay giày đi vào: "Con ấy à, đang đả kích lòng tự trọng của cha con rồi, không thấy sắc mặt cha khó coi biết bao nhiêu à, con còn khoe khoang, vậy không phải đang đánh vào mặt cha con à?"
Trang Triều Dương giống như quả bóng da xì hơi: "Vợ à, em đứng về phía con trai."
Mat Mạt: "Có sao?”
Trang Triều Dương: "Có."
Mạt Mạt : "Được rồi, vậy em sẽ giúp con trai."
Trang Triêu Dương : "..."
Buổi tối Trang Triều Dương canh cánh trong lòng: "Vợ, em không giúp anh."
Mat Mạt : ".. Chúng ta có thể không sống càng ngây thơ hay sao?”
Trang Triều Dương: "...."
Mạt Mạt cười ha ha thành tiếng, bắt nạt Trang Triều Dương, quá có cảm giác thành công rồi.
Trang Triêu Dương đợi vợ cười đủ rồi, thở dài một tiếng: "Nói thật thật sự đả kích anh, con trai của anh kiếm tiền đều nhiều hơn so với anh." Mat Mat an ủi: "Còn có An An và Thất Cân mài Anh chưa phải hạng chót."
Trang Triều Dương: "An An là tay thiện nghệ bắt tiên, mua một cái vạc, đã có giá trị hơn so với tiền lương nhiều năm của anh rồi, về phần Thất Cân mới bao nhiêu tuổi chứ không thể tính, nếu tính như thế, anh cũng không chỉ là hạng chót rồi."
Mạt Mạt võ vai Trang Triều Dương: "Đồng cảm với anh ba giây."
Trang Triều Dương nghiến răng, vợ càng ngày càng nghịch ngợm, xoay người chặn vợ lại: "Xem ra anh phải chấn hưng thật tốt cương vị làm chồng rồi."
Mạt Mạt bị cù lét ngứa chết rồi, cười ha ha ra tiếng, Trang Triều Dương không biết xấu hổ mà nói: "Vợ à, khắc chế, bình tĩnh, khống chế, em còn lớn tiếng hơn nữa là hàng xóm đều có thể nghe thấy đó."
Mạt Mạt muốn mắng người, cù lét ngứa ngáy, còn không cho cô cười, còn khống chế chứ, cô làm sao khống chế, không được, cười chết cô rồi.
Hai mắt Trang Triều Dương lấp lóe: "Vợ à anh giúp em bịt lại không phát ra tiếng nhé."
Ở trong ánh mắt nghi hoặc của Mạt Mạt, Trang Triều Dương rất nhanh rất chuẩn hôn lên, Mạt Mạt:
Hai vợ chồng náo loạn một đêm, may mà giường đủ chắc, nếu không đã sập rồi, người kia liền ném đến đại đi trong biển. Thất Cân là trẻ con, không hiểu như hai đứa lớn, mới vừa buổi sáng đã không vui vẻ, rõ ràng không được nghỉ ngơi tốt, nhìn thấy Mạt Mạt thì lên án: "Mẹ, trong nhà có chuột, kẽo kẹt kẽo kẹt."
Mạt Mạt thiếu chút nữa thì phun cháo ở trong miệng ra, Trang Triều Dương càng già da mặt càng dày, mặt còn không đổi sắc nói: "Vậy là phải tìm thật kỹ rồi, hôm nay cha ở nhà, cha tìm cho Thất Cân."
Thất Cân gật đầu: "Vâng."
Tùng Nhân và An An đầu đều đã cúi thấp đến dưới mặt bàn rồi, mặt của cha thật sự là càng ngày càng dày.
Mạt Mạt ở dưới mặt bàn đá cho Trang Triều Dương một cái thật mạnh, đồ không biết xấu hổ.
Trang Triều Dương lại vui vẻ, không đau chút nào.
Mat Mạt: "....”
Tuổi tác và mặt mũi của Trang Triều Dương tăng trưởng cùng nhau, haizz, lần sau phải lấy hoa tai đâm.
Trang Triêu Dương thật đúng là như có như không dẫn Thất Cân đi tìm chuột, hình ảnh quá đẹp, Tùng Nhân và An An liếc mắt một cái đi ra ngoài.
Mạt Mạt cũng chẳng muốn nhìn Trang Triều Dương nữa, ôm quần áo đến sân giặt quần áo.
Thành phố Z đã bước vào trung tuần tháng chín, thời tiết vẫn như cũ rất nóng, thời gian bão táp sắp đi qua rồi, trời nắng nhiều nhất, không khí cũng không ẩm ướt như vậy nữa.
Mạt Mạt tỏ vẻ, cô thích tháng 9.
Mạt Mạt đang hưởng thụ lấy nắng ấm, tâm trạng không tệ khế ngâm nga một khúc hát, tâm trạng vô cùng tốt.
Trang Triều Dương đi ra, Mạt Mạt nhìn cũng thấy thuận mắt hơn không ít, Trang Triều Dương ngồi bên cạnh Mạt Mạt, ôm Thất Cân đọc sách.
Hai vợ chồng vô cùng ấm áp, những người đi ngang qua đều sẽ nhìn, cũng không nỡ lòng đi phá hư, nhưng lại có người khác phá hư.
Hai vợ chồng Trịnh Nghĩa dẫn theo người mà Trang Triều Dương không muốn gặp nhất trở về nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận