Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 283. Báo ứng 1

Chương 283. Báo ứng 1Chương 283. Báo ứng 1
Báo ứng 1
Trước khi Liên Thanh Bách đến quân khu mới báo danh sẽ có bảy ngày nghỉ ngơi, cả nhà hiếm khi có thể đầy đủ thế này nên Liên Quốc Trung dẫn cả nhà đi chụp ảnh gia đình. Bởi vì thằng ba đi nhập ngũ thì phải hai năm không được về nhà, lúc nhớ con thì hai vợ chồng có thể lấy ảnh chụp ra xem.
Ngày thứ năm của kỳ nghỉ của anh cả, cả nhà tiễn Thanh Nhân lên đường đến doanh trại tân binh ở Châu Thành để nhập ngũ, lúc quay về Điền Tình rất khó chịu, trong lòng chỉ thấy trống rỗng.
Nhưng bà vẫn phải giữ vững tinh thần, chuẩn bị hành lý cho Thanh Nghĩa, ngày mai còn phải tiễn thêm một đứa đi nữa.
Đến buổi tối, Điền Tình không nhịn được nữa, ngồi khóc với chồng mình. Sau khi khóc được một lúc, đột nhiên cảm xúc cũng bộc phát ra: "Có đôi khi em nghĩ, Thanh Nghĩa không đi nhập ngũ hóa ra lại tốt"
Liên Quốc Trung không hiểu: "Vì sao?"
Điền Tình thở dài: "Hai chúng ta còn có thể sống được bao nhiêu năm nữa chứ? Thằng cả thì cả đời này ở trong quân đội rồi, thằng ba cũng đi theo, chờ cho hai đứa trở về thì chúng ta cũng đã thành nắm đất vàng cả rồi. Thằng tư không đi thì ít nhất sau này bên người chúng ta cũng còn một đứa con trai, hơn nữa song sinh giống nhau, nếu nhớ Thanh Nhân thì nhìn Thanh Nghĩa là được roi cũng không đền mức khi đến tuổi già chỉ còn thui thủi hai vợ chồng già chúng ta."
Liên Quốc Trung trừng mắt: "Còn có Thanh Xuyên nữa mà, chúng ta còn có thằng út đấy!"
Điền Tình: "Ý của anh là, thằng út se không đi lính sao?”
Liên Quốc Trung nghẹn họng, sau đó hừ một tiếng: "Đồng chí Điền Tình, sao đồng chí lại có tư tưởng giống như ông cụ rồi? Như thế là không đúng."
Điền Tình véo chồng mình một cái: "Em chỉ đang nói sự thật thôi, chứ không hề thiên vị giống như ông cụ đâu."
Liên Quốc Trung lúc này cũng không nói lời nào, chỉ thở dài: "Chớp mắt mà bọn nhỏ đều đã trưởng thành, chúng ta cũng đã già rồi."
Điền Tình nhìn thoáng qua phòng con gái: "Anh cũng đừng có bướng bỉnh nữa, qua một thời gian ngắn nữa rồi sắp xếp cho con gái kết hôn đi."
"Em nói oan cho anh quá rồi, con gái em chủ ý lớn, anh làm sao có thể ngăn cản được chứ. Là chính con bé không muốn kết hôn, không buông bỏ mọi việc trong nhà được, nhọc lòng thôi."
Điền Tình: "Đúng vậy, quá nhọc lòng rồi, nhất là hai năm nay. Nhưng mà từ sau khi Thanh Nghĩa bị đánh thì hình như con gái bị kích thích rồi, em thấy tuần này con bé rất ít quản." "Anh thấy như vậy rất tốt."
Ngày hôm sau, cả nhà Mạt Mạt ngoại trừ cha và Triệu Tuệ đang ở cữ ra thì đều đi tiễn Thanh Nghĩa hết. Lúc cả nhà cô đến nơi thì đã có không ít thanh niên trí thức đến đó rồi, tất cả đều đang chờ được phân bổ đến cái địa phương.
Rất nhanh đã đến tên của Thanh Nghĩa, Mạt Mạt vừa nghe đã sửng sốt, tại sao Thanh Nghĩa lại không ra khỏi tỉnh chứ? Mặc dù là đến thôn Tiểu Câu, vừa nghe chính là vùng núi xa xôi, nhưng tính ra cũng quá gần nhà rồi.
Ánh mắt Liên Thanh Bách lấp lóe, bả vai đụng vào em gái: "Em có biết thôn Tiểu Câu này ở đâu không?”
Mạt Mạt lắc đầu: "Em không biết."
"Anh biết, anh đã xem bản đồ rồi."
Mạt Mạt phản ứng lại, trong thời đại này, có thể nhìn thấy bản đồ cụ thể thì chỉ có bản đồ của quân đội thôi: "Ở gần quân khu mới à?"
Liên Thanh Bách tán thưởng gật đầu: "Đúng vậy, nhưng mà cách chỗ quân khu mới vẫn khá xa. Cha chúng ta miệng cứng lòng mềm, ngoài miệng thì nói cứng rắn như vậy nhưng trong lòng thì vẫn tính toán sắp xếp cho thằng nhóc này, thật đáng thương cho lòng cha mẹ trong thiên hại”
Mạt Mạt nhớ lại trước đó có một ngày cha vê muộn, trong giọng nói của mẹ lại có vẻ né tránh, thì ra là vì chuyện của Thanh Nghĩa. Mat Mat hỏi: "Thôn Tiểu Câu này cụ thể là ở đâu?"
Liên Thanh Bách: "Anh thấy trên bản đồ đánh dấu vị trí nằm sâu trong núi lớn, để ra vào một chuyến cũng rất tốn sức, chắc là cuộc sống ở trong thôn Tiểu Câu đó cũng rất gian khổ. Cha chúng ta muốn tôi luyện Thanh Nghĩa, nhưng cũng lại không nỡ để nó phải quá chịu khổ. Kỳ thật thì trong số tất cả mấy đứa con trai, người mà cha thương nhất chính là thằng nhóc Thanh Nghĩa này."
Mạt Mạt gật đầu, quả thật là cha thương Thanh Nghĩa nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận