Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 171. Liên Mat Mạt to gan giống ai? 1

Chương 171. Liên Mat Mạt to gan giống ai? 1Chương 171. Liên Mat Mạt to gan giống ai? 1
Liên Mạt Mạt to gan giống ai? 1
Lúc Trương Ngọc Linh trở về, nhìn thấy cá khô, câu đầu tiên chính là mở miệng trách mắng Mạt Mạt: "Con bé này, một mình con mà cũng dám chạy lung tung khắp nơi như thế à? Nếu như con xảy ra chuyện gì thì không phải là muốn mạng của mẹ luôn đó sao? Mẹ biết phải nói chuyện với cha mẹ con thế nào đây hả?"
Mạt Mạt biết việc mình làm không đúng nên ngoan ngoãn nghe dạy dỗ, ông cụ Trương cũng lẩm bẩm: "Con bé này thực sự to gan đấy!"
Trương Ngọc Linh dạy dỗ suốt cả mười phút, mới thở phào nhẹ nhõm: "Con nói đi, mấy con cá này con lấy từ đâu thế?"
Mạt Mạt kể lại chuyện đi dạo cửa hàng bách hóa rồi gặp được Vương Thiết Trụ rồi nói: "Người này tuyệt đối có thể tin tưởng được, nếu là người khác thì con thật sự không dám đâu."
Trương Ngọc Linh lúc này mới bớt giận, bà cụ Trương cũng nói giúp vào: "Con bé này, sau này cháu không được làm như vậy nữa đâu đấy."
Mạt Mạt gật đầu cam đoan: "Sẽ không có lần sau đâu ạ, mẹ nuôi, mẹ tha thứ cho con nhé!"
Trương Ngọc Linh vẫn chưa hết giận gõ trán Mạt Mạt, Mạt Mạt cười hì hì kéo tay Trương Ngọc Linh đi xem ca khô mà cô đã mua được. Trương Ngọc Linh cầm một con mực khô lên: "Đây cũng là đồ tốt này, còn có cả tôm khô nữa."
Ông cụ Trương không hổ là người làm nghiên cứu, chỉ đảo mắt một cái liền biết đại khái có bao nhiêu cân: "Chừng này cũng phải hơn một trăm cân đấy! Làm sao mà cháu mang về hết được?"
"Cháu chia làm mấy phần rồi cõng về, cũng may mà đồng chí chiến sĩ gác cổng có biết mặt cháu nên không cần kiểm tra, chứ nếu thật sự kiểm tra thì cháu cũng không biết nên giải thích thế nào nữa."
Trương Ngọc Linh đau lòng xoa bả vai Mạt Mạt: "Có đau lắm không?"
Mạt Mạt chột dạ: "Không còn đau nữa rồi. Mẹ nuôi, chúng ta để lại cho ông bà ngoại một ít, còn lại hai chúng ta chia đôi nhé.”
Ông cụ Trương từ chối: "Không cần để lại cho ông bà đâu. Ông bà sống ở thành phố D này, hải sản không thiếu, mấy đứa cứ mang về hết đi."
Trương Ngọc Linh: "Ông ngoại con không cần những thứ này đâu, chúng ta cứ chia nhau là được rồi. Lòng hiếu thảo này của con thì mẹ nhận, nhưng mà sau này cong không thể làm như vậy nữa."
Mạt Mạt ôm bà ấy: "Sau này sẽ không có chuyện này nữa đâu ạ."
Hai vợ chồng ông bà Trương rất vui mừng, Mạt Mạt lấy được thứ tốt mà không hề có ý định độc chiếm. Cô cháu ngoại này là người có ơn tất báo, không tệ. Buổi tối trở lại phòng ngủ, Mat Mat nằm trên giường không muốn nhúc nhích, toàn thân vô cùng mệt mỏi, nhất là chân, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau đổi bột ngô rất thuận lợi, nhà mẹ nuôi không thiếu lương thực chính nên Mạt Mạt đem toàn bộ bột ngô cất hết vào trong không gian, định về tới nhà thì sẽ lấy ra.
Vốn Mạt Mạt muốn đem bột ngô còn tồn trong không gian lấy ra từ từ, nhưng có Vương Thiết Trụ tham gia vào nên Mạt Mạt chỉ có thể từ bỏ ý nghĩ này.
Chuyến đi đến thành phố D kết thúc, lúc trở vê mang theo hơn một trăm cân hải sản. Hai người Mạt Mạt không thể vác nổi nên Trương Ngọc Thân đưa lên xe đã rồi mới rời đi, về phần trở về thì không cần phải bận tâm, trước đó mọi người đã gửi điện tín, đến trạm sẽ có người đón.
Lúc về đến Dương Thành đã là tám giờ tối, Khâu Văn Trạch lái xe tới đón, đưa Mạt Mạt về nhà trước.
Mãi cho đến khi xe ra khỏi đầu ngõ, Mạt Mạt mới lấy ra chín mươi cân bột ngô, còn có mười cân đào dùng phiếu ngoại tệ để mua, xác nhận không bỏ sót gì mới bắt đầu cốc cốc gõ cửa.
Rất nhanh đèn trong nhà đã sáng lên, Liên Quốc Trung mặc áo khoác, trong tay cầm đèn pin: "Ai đấy?"
Mạt Mạt mở to hai mắt, tại sao cô lại quên mất cha mình chứ? Tính toán thời gian thì cha cô đã trở vê may ngày rôi.
Liên Quốc Trung mở cửa ra nhìn thấy con gái mình, rất vui mừng. Nhưng trời tối như vậy con bé này cũng không báo tin gì cả, vậy nên không thể đè nén được tức giận trong lòng: "Con bé này, trở về tại sao không gửi điện tín để cha đi đón con hả?"
Mạt Mạt vội vàng giải thích: "Con có gửi điện tín cho cha nuôi, cha nuôi lái xe tới đón, vừa mới đưa con tới cổng nhà rồi mới rời đi."
"Không phải trở về một mình là tốt rồi, nhưng mà tại sao con lại mang theo nhiều đồ về như vậy hả?"
Mạt Mạt xách túi: "Chúng ta vào nhà đã rồi con nói cho cha nghe."
Bạn cần đăng nhập để bình luận