Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1230. Khó khăn 2

Chương 1230. Khó khăn 2Chương 1230. Khó khăn 2
Khó khăn 2
Thanh Nghĩa nở nụ cười không phúc hậu, nói thật, ba đứa cháu trai tính cách đều bất đồng, chênh lệch rất lớn, đặc biệt là thằng út. Đừng nhìn nó còn nhỏ tuổi mà lầm, nó là người có chủ ý nhất. Lúc này Thanh Nghĩa bắt đầu cảm thấy thông cảm cho chị gái mình, sau này Thất Cân lớn lên, còn không biết làm người sầu khổ đến thế nào đâu.
Thanh Nghĩa và Khởi Hàng rời đi, Mạt Mạt ở lại chăm sóc Ñgô Ảnh.
Ngô Ảnh không chủ động nói chuyện phiếm, Mạt Mạt cũng không tìm được đề tài để nói chuyện, vắt hết óc, Mạt Mạt dứt khoát không nghĩ nữa, cứng rắn nói chuyện phiếm còn không bằng mỗi người tự nghỉ ngơi đâu.
Mạt Mạt nói: "Có việc thì gọi cho chị, chị nằm nghỉ một lúc, em cũng nghỉ ngơi đi!"
Ngô Ảnh thở phào nhẹ nhõm, thật sợ nói chuyện phiếm: "Được."
Mạt Mạt nằm xuống nhắm mắt lại, bên tai có thể nghe thấy tiếng nói chuyện phiếm vọng lại, là giọng địa phương, Mạt Mạt nghe không hiểu nhưng cảm thấy rất thú vị.
Ban đêm Ngô Ảnh muốn đi tiểu đêm, lúc này tố chất thân thể liền hiện rõ. Ngô Ảnh vốn nên nằm trên giường, nhưng một nữ đồng chí đã từng được huấn luyện, có thêm người đỡ thì dùng một chân cũng dư sức.
Dù sao Mạt Mạt cũng bội phục vô cùng, nếu đổi lại là chính cô thì đã phải chống nạng đi rồi.
Mạt Mạt vẫn đỡ đi qua, mặc dù thân thủ không tệ nhưng Mạt Mạt cũng sợ bắp chân bó thạch cao nứt ra sẽ phiền toái.
Mạt Mạt cả đêm nghỉ ngơi cũng không tệ lắm, đây đều là Ngô Ảnh vì để hạn chế đi vệ sinh nên rất ít uống nước.
Sáng hôm sau, Mạt Mạt nhịn không được hỏi: "Có muốn thông báo cho người nhà em không?"
Ngô Ảnh: "Không cần, cha mẹ em bận lắm, em tự mình xử lý là được rồi."
Mat Mạt: "À"
Buổi sáng Khởi Hàng đến thay cho Mạt Mạt, Mạt Mạt về nhà, Vương Thanh liền tới: "Nhà em bị tai nạn xe à?”
Mạt Mạt vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt: "Chị dâu bận như vậy mà đã nghe được tin tức rồi à?"
Vương Thanh: "Cả khu nhà này đang đồn ầm lên kia, chị cũng là sáng nay mới biết được, người sao rồi?"
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Mạt Mạt: "Em hỏi bác sĩ rồi, nói là chỉ cần tĩnh dưỡng là tốt rồi."
Vương Thanh: "Vậy thì tốt rồi, vậy chị đi trước, chờ qua vài ngày nữa có thời gian rảnh rôi chúng ta nói chuyện sau."
Mạt Mạt nói: "Được."
Mạt Mạt tiễn Vương Thanh ra ngoài, Diệp Phàm dẫn theo cô bé con đi tới, trên tay Diệp Phàm xách theo hoa quả, đưa tay không đánh mặt tươi cười, huống chi người này còn là người trong ban Trang Triều Dương, hai nhà lại là hàng xóm nên Mạt Mạt đón người vào.
"Chị dâu đến chơi thì thôi, mang theo hoa quả làm gì chứ?"
Diệp Phàm đặt hoa quả xuống: "Lần này chị tới xin lỗi, lúc mọi người vừa tới, chị nhắm vào mọi người mấy lần. Là do con người chị nhỏ nhen, hy vọng em dâu độ lượng, sau này hai nhà chúng ta chung sống hòa thuận với nhau."
Mạt Mạt phát hiện ra một mặt khác của Diệp Phàm, khéo léo ngọt miệng, có le đây chính là hình tượng của Diệp Phàm ở bên ngoài, cũng để cho Mạt Mạt thấy được, ở trước mặt lợi ích, Diệp Phàm có thể buông bỏ tất cả.
Mạt Mạt quá biết, trong lòng Diệp Phàm chán ghét cả nhà bọn họ đến mức nào, nhưng bây giờ có lợi ích, cả nhà bọn họ ở trong mắt người Trịnh gia chính là miếng bánh thơm.
Mạt Mạt đẩy hoa quả lại, rất khách sáo: "Chị dâu nói lời này, người và người đều phải ở chung mới biết như thế nào, lúc đầu không biết cũng bình thường, lâu ngày mới nhìn thấu lòng người, chị dâu chị thấy đúng không?”
Diệp Phàm khe sửng sốt, giật giật khóe miệng: "Em dâu nói đúng."
Diệp Phàm cảm thấy trước kia cô ta đã xem thường Liên Mạt Mạt rồi. Những lời này giống như nhìn ra suy nghĩ của hai vợ chồng bọn họ vậy, Diệp Phàm thu hồi lại thái độ khinh thường, đối đãi với Mạt Mạt nghiêm túc hơn hẳn.
Diệp Phàm kéo tay con gái: "Khả Khả, đây là dì Liên, mau chào dì Liên đi."
Trịnh Khả có chút thẹn thùng nhưng vẫn thoải mái chào hỏi: "Cháu chào dì Liên, cháu là Trịnh Khả, năm nay mười tuổi, hai nhà chúng ta là hàng xóm, sau này nhờ dì để ý cháu với nhé."
Diệp Phàm hài lòng nhất về con gái mình, khóe mắt đều mang theo nụ cười, Mạt Mạt cũng cảm thấy Trịnh Khả ngoan ngoãn, xem ra, ông bà ngoại Trịnh Khả dạy dỗ cô bé rất tốt.
Diệp Phàm cũng là người mở nhà máy, biết nắm chắc chừng mực, hôm nay chính là đến gặp mặt, không vội, ngày sau còn dài lắm!
Đang chuẩn bị cáo từ, điện thoại trong nhà Mạt Mạt vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận