Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1443. Động não 1

Chương 1443. Động não 1Chương 1443. Động não 1
Ban đầu Phùng Quyên không nhận ra Mạt Mạt, nhưng sau khi nhận ra Mạt Mạt, thì lại mông lung, nhất là khi thấy Mễ Mễ đang nắm tay Mạt Mạt.
Trong ấn tượng của Phùng Quyên, Mễ Mễ mặc quần áo đầy miếng vá, gầy gò nhỏ bé, nhìn cô ta với vẻ mặt kinh sợ, nhưng bây giờ, cô ta có chút không dám nhận.
Mễ Mễ mặc váy xinh đẹp, trên người đeo chéo một chiếc túi vải chưa từng thấy bao giờ, chân đeo một đôi giày da màu trắng.
Bởi vì là vào tháng năm, thủ đô ở nước M có hơi lạnh, Mễ Mễ còn mặc áo gió nhẹ.
Cuối cùng ánh mắt của Phùng Quyên rơi vào trên đầu Mễ Mễ, tóc công chúa, còn đeo kẹp tóc, đây rõ ràng là con gái của người nhà có tiền, Phùng Quyên thử gọi: "Mễ Mễ?"
Mễ Mễ vẫn còn có hơi sợ mẹ, nắm chặt tay mẹ nuôi, lúc này mới có dũng khí ngẩng đầu: "Vâng."
Phùng Quyên nghe thấy câu trả lời, cô ta không nhận lầm, sau đó lại cảm thấy không đúng: "Tai của con?”
Bàn tay nhỏ của Mễ Mễ giơ chiếc máy trợ thính lên: "Máy trợ thính."
Phùng Quyên không biết máy trợ thính bao nhiêu tiền, nhưng khiến cho Mễ Mễ nghe được, nhất định rất đắt, Phùng Quyên cảm thấy trong lòng rất khó chịu, sau khi cô ta và Lý Chính ly hôn, ay thể mà cuộc sống của Lý Chính tốt như vậy?
Lúc này đám người đã tản ra, Mạt Mạt kéo tay Mễ Mễ, không nhìn Phùng Quyên: "Chúng ta cần phải đi rồi."
Phùng Quyên hoàn hồn, cô ta nhớ thân phận của Liên Mạt Mạt, mở to mắt nhìn: " Vì sao con gái của tôi lại ở đây, cha nó đâu?"
Mạt Mạt mặt càng lạnh hơn, đáy mắt đã có thể kết thành băng, người phụ nữ Phùng Quyên này đến bây giờ cũng không biết Lý Chính đã chết rồi, sau đó Mạt Mạt nhịn xuống sự phẫn nộ, thâm cảm thấy may mắn Lý Chính và Phùng Quyên đã ly hôn rồi, nếu không thì không biết Mễ Mễ sẽ trải qua cuộc sống địa ngục như thế nào.
Mạt Mạt kéo Mễ Mễ lại gần, không muốn nhìn Phùng Quyên nữa, quay người rời đi.
Mễ Mễ sợ mẹ, có khúc mắc rất sâu với mẹ, cha cô bé đã nói rồi, cô bé không có mẹ, huống chỉ cô ta vậy mà không biết cha chết rồi, trái tìm của Mễ Mễ lại chết thêm lần nữa, cũng không muốn lên tiếng nữa.
Phùng Quyên đột nhiên nghĩ đến một khả năng, mặc kệ người đàn ông phía sau, vội vàng đuổi theo: "Lý Chính kết hôn với cô à? Tôi nói làm sao mà Mễ Mễ lại giống một cô bé nhà giàu như vậy, hóa ra là dựa vào cô.”
Trong lòng Phùng Quyên có chút vặn vẹo, cô ta cho là tên quỷ nghèo Lý Chính kia, một mình dẫn theo Mễ Mễ nhất định cuộc sống sẽ gian khổ, chỉ có như này cô ta mới có cuộc sống tốt.
Thật không nghĩ đến, Lý Chính còn có vận mệnh này, vậy mà dựa được vào luật sư Liên, người phụ nữ này là em họ của ông chủ Thẩm, lái xe hơi riêng, nhất định có tiền.
Phùng Quyên nghĩ đến cảnh ngộ của mình, ghen ghét, cô ta đảo mắt: "Xin chào, quen biết lại lần nữa, tôi là vợ trước của Lý Chính, mẹ của Mễ Mễ, lúc trước Lý Chính nghe thấy tôi mang thai Mễ Mễ, rất vui vẻ, Mễ Mễ là bảo bối của chúng tôi, hy vọng cô có thể đối xử đủ tốt với Mễ Mễ."
Mạt Mạt bó tay rồi, cô bội phục sự động não của Phùng Quyên, chuyện động não này cũng quá lớn rồi.
Mễ Mễ tuổi còn nhỏ, thế nhưng nghe rõ lời của mẹ, bị tổn thương rất sâu, mở to hai mắt nhìn, gào lên: "Cha chết rồi, cha chết rồi, cha phó thác con cho mẹ nuôi, con hận mẹ."
Vốn dĩ được đến nước M, Mễ Mễ rất vui, mẹ nuôi không khó chịu, nơi này đều là những sự vật mới, cô bé rất ngạc nhiên, muốn đi khám phá thế giới mới.
Nhưng mẹ xuất hiện, đã phá hủy toàn bộ phần tâm trạng tốt đẹp này.
Phùng Quyên ngây người, lẩm bẩm: "Chết rồi?"
Mạt Mạt mặc kệ Phùng Quyên, lôi kéo Mễ Mễ lách người đi qua, chờ tới khi đến bên cạnh cậu hai nhà họ Thẩm, Mạt Mạt nghe thấy tiếng Phùng Quyên ha ha cười to, hận không thể quay lại tát cho Phùng Quyên một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận