Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 519. Không giải thích được 1

Chương 519. Không giải thích được 1Chương 519. Không giải thích được 1
Ngày 25 tháng 1 năm 1969 là ngày mồng 8 tháng chạp, đám người Trang Triều Dương làm nhiệm vụ đến thẳng ngày 20 mới kết thúc.
Lúc Trang Triều Dương trở về, cả người đã gầy đi hai vòng, dưới mắt thâm quầng, quần áo trên người không có cái nào là sạch sẽ, râu ria xồm xoàm, tiều tuy vô cùng.
Về đến nhà, bồi dưỡng hai ngày mới đỡ được một ít, Mạt Mạt nhìn thấy trên tay Trang Triều Dương đầy vết thương, cẩn thận thoa thuốc mỡ: "Vết thương đã hơi khép miệng lại rồi."
Trang Triều Dương thu tay lại: "Bên chỗ bọn anh bị thiên tai vẫn nhẹ, đi xa hơn chút ve phía Bắc mới nghiêm trọng."
"Các anh còn phải làm nhiệm vụ không?"
Trang Triều Dương: "Không còn nữa, về cơ bản xung quanh tuyết đã được dọn dẹp, các chiến sĩ cũng mệt muốn chết rồi, người bị tổn thương do giá rét không ít.”
Mạt Mạt thu dọn thuốc mỡ: "Hi vọng tuyết này không rơi nữa."
"Hy vọng thôi."
Mạt Mạt cất hộp thuốc hỏi: "Đường từ thị trấn đến Dương Thành có thông không?"
Trang Triều Dương lắc đầu: "Thông được một lần, nhưng hai ngày nay gió lớn vẫn luôn gào thét, lại bị phủ kín rôi."
Mạt Mạt thở dài, ở thời đại này dọn dẹp tuyết đều dựa vào sức người, lượng công trình quá lớn, sức người không làm tiêu hao nổi.
"Ngày 16 tháng sau là giao thừa, gió vẫn luôn thổi mạnh, cho dù tuyết không rơi, đường cũng sẽ không thông, chúng ta không thể quay về Dương Thành rồi, ý của mấy người Tề Hồng là, ba nhà chúng ta cùng nhau ăn Tết."
"Được, nhiều người cũng vui vẻ."
Mạt Mạt đặt hộp thuốc lên giường, Trang Triều Dương sờ bụng Mạt Mạt: "Năm tháng rưỡi rồi, đứa nhóc này sao không thấy lớn lên nữa vậy, lúc anh đi hình như vẫn lớn như vậy."
Mạt Mạt cười khẽ: "Đó là vì anh nhớ lầm rồi, nó lớn hơn một chút, chỉ là không rõ ràng giống như mấy ngày trước đó, lúc bảy tám tháng nó mới lớn lên càng nhanh."
"Như vậy à, bây giờ nó cử động nhiều không?"
Mạt Mạt lắc đầu, gõ lên bụng một cái: "Đây là một đứa nhóc lười biếng, cả ngày chỉ cử động có một lần"
Trang Triều Dương vui mừng: "Lười như thế này nhất định là con gái."
Mạt Mạt bật cười: "Còn bốn tháng nữa là biết rồi."
"Ngày mai không cần huấn luyện, buổi chiều anh có thể ở nhà nghỉ ngơi." Mat Mat ôm eo Trang Trieu Dương: "Quá tốt rôi."
Trang Triều Dương nhẹ nhàng vỗ lưng Mạt Mạt, mí mắt cô lại càng trĩu xuống, không bao lâu sau đã ngủ mất, một tay Trang Triều Dương ôm Mạt Mạt, một tay đặt lên bụng cô, thỏa mãn nhắm mắt lại.
Buổi trưa ngày hôm sau, lúc sắp ăn cơm, ấy vậy mà Tôn Nhuy lại tới, trên người quấn một chiếc áo khoác quân đội của đàn ông, cả người run rẩy, nhìn Trang Triều Dương mặt lạnh đầy khẩn cầu: "Anh ơi, coi như em cầu xin anh, cho em mượn chút phiếu lương thực và tiền, chờ tháng sau phát phụ cấp, em nhất định trả lại cho anh."
Đáp lại Tôn Nhuy chính là tiếng đóng cửa, tay Tôn Nhuy cứng đờ đứng ở cửa ra vào, không nhúc nhích, cúi đầu xuống, vẻ mặt u ám, quay người đi xuống lầu.
Mạt Mạt bưng canh đi ra: "Ai vậy anh?"
"Tôn Nhuy, đến vay tiền và phiếu lương thực, không phải cô ta có phụ cấp à, sao lại đói thành như vậy? Đứng đấy đập gõ."
Mạt Mạt đặt canh xuống: "Cô ta bị Ngô Giai Giai đuổi ra khỏi nhà, phiếu lương thực và tiền đều bị Ngô Giai Giai giữ lại, cô ta không có tiền và phiếu vé, đương nhiên là bị đói rồi."
Trang Triều Dương đỡ Mạt Mạt ngồi xuống: "Sao Ngô Giai Giai lại đột nhiên đuổi cô ta đi?"
Mạt Mạt kể lại chuyện cô đã nhìn thấy, cuối cùng nói: "Tôn Nhuy cũng là trừng phạt đúng tội, cô ta mới mười mấy tuổi chứ, đứa trẻ còn chưa ra đời cũng ra tay được, sau này nói không chừng có thể làm ra chuyện gì khác nữa ấy!"
Trang Triều Dương đen mặt: "Về sau em cách xa cô ta một chút, anh thấy hiện tại cô ta đang hận tất cả mọi người."
Mạt Mạt gật đầu, Tôn Nhuy đã triệt để biến thành xấu xa rồi, thấy ai cũng là ánh mắt cừu hận, Tề Hồng là người không sợ trời không sợ đất, bây giờ nhìn thấy Tôn Nhuy cũng phải đi đường vòng rồi.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận