Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 243. Đồng chí Liên Mat Mạt, em không thể tước đoạt quyền lợi của anh 1

Chương 243. Đồng chí Liên Mat Mạt, em không thể tước đoạt quyền lợi của anh 1Chương 243. Đồng chí Liên Mat Mạt, em không thể tước đoạt quyền lợi của anh 1
Đồng chí Liên Mạt Mạt, em không thể tước đoạt quyền lợi của anh 1
Mạt Mạt đưa trả phiếu xe đạp lại cho anh: "Không phải là em không muốn mua xe đạp, nhưng mà em không thể mua nữa. Nhà em đã có một chiếc xe đạp rồi, nếu mua thêm một chiếc nữa không phải là khiến cho người ta ghi hận sao? Quá rêu rao, thời gian này vẫn nên khiêm tốn một chút là tốt hơn."
Trang Triều Dương lật xem ngày ghi trên phiếu xe đạp: "Còn chưa tới hai tháng nữa là sẽ hết hạn, mà anh lại không dùng được, thật đáng tiếc."
"Anh đưa cho chị Triều Lộ đi."
"Ở nông thôn mà trong nhà có hai chiếc xe đạp à?”
Mạt Mạt cười gượng: "Em ngốc quá, vậy phiếu này phải làm sao bây giờ?"
Trang Triều Dương suy nghĩ một chút, lại nhét cho Mạt Mạt: "Bên chỗ anh cũng không thể dùng được, vẫn là em cứ giữ lại đi, xem chú Liên có thể dùng được ở đâu không."
Mạt Mạt cầm lấy phiếu xe đạp, nếu để hết hạn thì thật sự quá đáng tiếc: "Được rồi, em nhận."
"Vậy thì em muốn loại quà đính hôn gì?" Mat Mat lấy đồng hồ đeo tay ra từ trong túi ra: "Không cần phải tốn kém như vậy, có cái này là tốt rồi."
Trang Triều Dương mím môi, rõ ràng anh không đồng ý với suy nghĩ của cô, Mạt Mạt vội vàng nói lang sang chuyện khác: "Anh nhắc đến chuyện sang tên tài sản, chắc đây là đòn sát thủ của anh đấy phải không?"
Trang Triều Dương gật đầu: "Đúng vậy, chỉ đáng tiếc cái mà thực sự làm cho cha em động tâm chính là việc anh muốn có một gia đình của riêng mình."
Mạt Mạt: "Đương nhiên, cha em để ý đến hạnh phúc của em nhất mà."
"Cho nên, sau này anh chỉ có thể chịu đựng thôi, cha vợ nhìn anh không vừa mắt, anh vợ nhìn anh cũng không vừa mắt luôn."
Mạt Mạt: "... Chỉ giỏi nói bậy nói bạ thôi."
Hai người vừa nói vừa cười, thời gian trôi qua rất nhanh, không chú ý đã đến cửa hàng bách hóa.
Trang Triều Dương trở về, Mạt Mạt mới đi lên lầu. Bởi vì chuyện ngày hôm qua nên cô đã nổi danh ở cửa hàng bách hóa, trước kia rất nhiều nhân viên bán hàng không quen biết nhưng giờ cũng đều biết cô, khi đi ngang qua, đều có người chào hỏi.
Chờ cô trở lại văn phòng, khóe miệng cũng sắp cứng đờ luôn rồi.
Vương Lâm cười: "Có phải có rất nhiều người chào hỏi em không? Không phải là em trả lời lại tất cả bọn họ day chứ?”
Mạt Mạt lắc đầu: "Đương nhiên là không rồi, dù sao thì khi mọi người chào em em cũng không trả lời lại, chỉ cười cười thôi. Cười một hồi rồi mọi người sẽ biết điều không hỏi tiếp nữa."
Vương Lâm ngẩn ra, sau đó giơ ngón tay cái lên: "Cách này hay đấy."
Chủ nhiệm Triệu tới, Mạt Mạt vội vàng đứng dậy: "Chủ nhiệm, ngày mai cháu xin nghỉ nhé."
"Có việc gì à?"
Mạt Mạt gật đầu: "Ngày mai cháu đính hôn."
Chủ nhiệm Triệu hơi sửng sốt, sau đó cười nói: "Chúc mừng, hôm nay tranh thủ thời gian nộp báo cáo tình yêu nộp lên đi."
"Cám ơn chủ nhiệm, lát nữa cháu sẽ viết ạ."
Lý Cường và Vương Lâm cũng chúc mừng, Mạt Mạt cười nói cảm ơn bọn họ.
Trong buổi sáng Mat Mat viết báo cáo về quá trình yêu đương, xác nhận không có vấn đề gì mới nộp lên trên. Chủ nhiệm Lý nhận được tin tức, gọi Mạt Mạt ra: "Con bé này cũng nhanh đấy, mẹ nuôi của cháu đã biết chưa?"
"Tối nay cháu và cha cháu sẽ đi đến nhà mẹ nuôi au
"Không đi cùng đối tượng của cháu à?"
Mạt Mạt lắc đầu: "Không thích hợp."
Chủ nhiệm Lý cũng không rõ Mạt Mạt nói không thích hợp là ở phương diện nào, ông ay chỉ đến hỏi thăm, sau khi nắm được tin tức chính xác liền quay về làm việc.
Buổi trưa sau khi tan tầm, Mạt Mạt không đến căng tin nữa. Hôm nay cô và Trang Triều Dương đã hẹn trước, Trang Triều Dương sẽ mời cô đi ăn cơm.
Mạt Mạt đi xuống lầu, Trang Triều Dương đã đợi sẵn ở cửa: "Anh đợi lâu rồi à?"
"Không lâu lắm, anh vừa tới, đi thôi."
"Chúng ta đi tới khách sạn quốc doanh có xa xỈ quá không?”
Trang Triều Dương: "Cho em ăn thì không có cái øì là xa xỉ hết."
"Đồng chí Trang Triêu Dương, miệng của đồng chí thật ngọt đấy."
"Đồng chí Liên Mạt Mạt, miệng của em mới ngọt."
Mat Mạt: "..."
Trang Triều Dương lại lợi hại rồi, còn biết cả chơi chữ nữa!
Khách sạn quốc doanh vốn không có quá nhiều người, sau khi đợt phong ba kéo đến thì lại càng vắng vẻ hơn. Trời đã quá trưa, không có một bóng người, nhân viên phục vụ cũng đang lơ mơ buồn ngủ.
Trang Triều Dương không biết nấu ăn nên là khách thường xuyên của nhà hàng quốc doanh, trong cửa hàng có cái gì anh cũng biết, liền giới thiệu cho Mat Mạt: "Chủ nhật sẽ có bánh bao nhân thịt, em ăn không?"
Mạt Mạt gật đầu: "Anh cứ gọi đi, em không kén ăn."
"Được rồi, để anh gọi một ít."
Trang Triều Dương đi tới quầy lễ tân: "Đồng chí, sáu cái bánh bao thịt, hai mươi ngàn canh trứng gà, một đĩa thịt kho tàu, một đĩa khoai tây thái sợi, có cá không?”
Nhân viên phục vụ uể oải nói: "Có, cá vừa mới được đưa tới."
Trang Triều Dương đã quá quen với thái độ của nhân viên phục vụ ở đây: "Lại thêm cá hầm nữa."
Mạt Mạt thấy Trang Triều Dương còn muốn gọi thêm, vội vàng ngăn lại: "Anh đừng gọi nữa, nhiều quá ăn không hết đâu."
"Đồng chí Liên Mạt Mạt, em phải tin vào dạ dày của anh chứi"
Bạn cần đăng nhập để bình luận