Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1129. Tới cửa 1

Chương 1129. Tới cửa 1Chương 1129. Tới cửa 1
Tiểu Lý lấy tay ra dấu: "Bà cụ tóc bạc trắng, lưng bị còng, mặc rất đẹp."
Những thông tin này Mạt Mạt không phân tích được là người nào: "Có chỗ nào ấn tượng đậm sâu không?”
Biểu cảm của Tiểu Lý có chút kỳ lạ: "Quả thực là có, phấn trên mặt rất dày, vừa bước đi đã rơi ra, a, phải rồi, còn có hai tay đeo vòng vàng lớn rất lấp lánh, bà cụ cũng không sợ bị người khác cướp đi mất."
Trong lòng Mạt Mạt có dự đoán rồi: "Tôi biết là ai rồi, về sau bà ta lại tới nữa thì nói tôi không ở đây."
Tiểu Lý sững sờ một chút, sau đó kịp phản ứng lại: "Chị dâu, em biết rồi."
Mạt Mạt không thấy Ngô Mẫn đâu, bà ta đến nhất định không có chuyện gì tốt, cô sẽ không gặp: "Cám ơn Tiểu Lý."
Tiểu Lý: "Chị dâu khách khí rồi, vậy em về đây."
"Ừm"
Mạt Mạt đóng cửa xe lại, Liên Kiến Thiết hỏi: "Bà cụ đó là ai vậy?"
Mạt Mạt khởi động xe: "Là Ngô Mẫn ạ."
Liên Kiến Thiết cũng biết Ngô Mẫn, cau mày: "Không phải là mấy người không gặp nhau hay sao? Bà ta đến tìm cháu làm cái gì?" Mat Mat đạp chân ga: "Cháu không biết, ông nội, đừng nói đến bà ta nữa."
Liên Kiến Thiết ừ một tiếng, nghiêng đầu nhìn cây dương ngoài cửa sổ, nghe tiếng hành khúc, cảm khái: "Vẫn là đại viện tốt, nhìn một cái là đầy sức sống, chỉ là không giống nhau."
Mạt Mạt cười: "Đợi sáng mai còn có thể nhìn thấy chạy bộ tập luyện nữa ông al"
Liên Kiến Thiết: "Có thật không, vậy ông nhất định phải xem một chút."
Xe của Mạt Mạt nghe rất rõ, Triệu Tuệ mở cửa đi ra, đỡ bà nội Liên đi vào, Liên Kiến Thiết đứng trong sân: "Mọi người không cần để ý đến ông, ông đi một vòng quanh đây."
Mạt Mạt đi theo Triệu Tuệ vào nhà, nhà cửa đã thu dọn sạch sẽ, bọc ghế salon cũng đã đổi, những cái bọc này đều là do Triệu Tuệ tự làm, vải màu xanh lam nhạt, bên trên để tấm lót màu trắng, sạch sẽ gọn gàng.
Cách bày trí trong nhà cũng đã thay đổi nhiều, đều bày trí theo thói quen của Triệu Tuệ, Mạt Mạt đỡ bà nội ngồi, Triệu Tuệ bưng hoa quả đi ra.
Hoa quả có nho và táo, Triệu Tuệ nói: "Bà nội, bà ăn trước đi, cháu đi chuẩn bị cơm trưa."
Bà nội Liên muốn đứng dậy: "Bà đi giúp cháu nấu cơm.”
Triệu Tuệ vội vàng đè bà lại: "Không cần đâu, cháu đã chuẩn bị gần xong rồi." Mat Mạt nói tiếp: "Bà nội, bà cứ ngôi đây đi."
Bà nội Liên: "A, được."
Mạt Mạt gọt táo cho bà nội, bà nội Liên nhỏ giọng nói: "Đứa nhỏ Triệu Tuệ này coi như không tệ, nó và mẹ cháu giống nhau, tâm địa tốt, hai người già chúng ta được hưởng phúc rồi."
Mạt Mạt cười: "Bà và ông nội là có phúc lớn."
Bà nội Liên gặm trái táo đã gọt xong, vẻ mặt vui vẻ, nếp nhăn trên khoé mắt đã nhiều hơn không ít.
Nửa tiếng sau Liên Kiến Thiết trở về, quần áo trên người đều là mồ hôi, sống lưng ưỡn thẳng lên, mặc dù bên ngoài nóng, nhưng trong lòng ông cụ đang đắc ý đây mà.
Buổi trưa Mạt Mạt ở lại đây ăn cơm, Liên Thanh Bách đã trở về quân đồn, trong nhà đều dựa vào Triệu Tuệ.
Mạt Mạt vừa giúp đỡ Triệu Tuệ thu dọn nhà bếp, vừa nói: "Chờ em trở lại, em dẫn chị đi khắp nơi nhận biết người ở đây, em không ở trong đại viện, chị không có việc gì thì dẫn đứa nhỏ đến nhà chị Triều Lộ, chị ấy sẽ chăm sóc chị. "
Triệu Tuệ cười: "Em ấy à, số mệnh quan tâm người khác, chị đã lớn như vậy rồi, em vẫn chưa yên tâm, yên tâm đi, chị cũng ở trong đại viện, chung sống với người khác thế nào chị cũng biết."
Mạt Mạt cười: "Em chính là nhịn không được mà quan tâm, phải rồi, em nói cho chị những người chị phải chú ý, đừng nói chuyện không chú ý, đắc tội người ta."
Triệu Tuệ: "Được, em nói đi, chị ghi nhớ.”
Mặc dù đa số thời gian Mạt Mạt đều đến trường, nhưng đối với đại viện cũng hiểu rõ, người quen biết cũng không ít, biết ở trong đại viện này có hộ gia đình nào kiêng ky, hộ nào không thể nói đùa, Mạt Mạt đều nói kỹ càng cho Triệu Tuệ, chỗ nào Triệu Tuệ không nhớ được thì sẽ lấy bút ghi lại.
Mạt Mạt nhìn thời gian, đã một giờ rồi, cô ra ngoài đã hơn ba tiếng, cần phải về rồi, nếu không lát nữa Thất Cân lại tìm cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận