Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 356. Mất việc 2

Chương 356. Mất việc 2Chương 356. Mất việc 2
Trang Triều Dương ôm Mạt Mạt: "Em đã sống ở thành phố một thời gian dài, điều kiện trong nhà lại tốt, chưa bao giờ bị nứt nẻ da, không biết nứt nẻ nghiêm trọng như thế nào. Lúc đầu bị còn ổn, sang năm thứ hai gặp lạnh sẽ tái phát, phải chăm sóc từ từ."
Mạt Mạt ghi nhớ trong lòng, nhìn đồng hồ cũng đã tám giờ, cô không mở nổi mắt nên ngủ thiếp đi trong lòng Trang Triêu Dương.
Sáng sớm hôm sau, Mạt Mạt đến bệnh viện quân đội mua hai tuýp thuốc mỡ trị nứt nẻ da, một ít thuốc cảm và hạ sốt, nhìn thấy thuốc sát trùng và băng gạc, cô cũng mua một ít.
Thanh Nghĩa ăn trưa xong mới rời đi, Mạt Mạt đưa Thanh Nghĩa ra khỏi khu vực quân sự, đợi ở cổng một lúc, hai chiếc xe ngựa xuất hiện trong tâm mắt. Mạt Mạt nhìn thấy phía sau xe chất rất nhiều thứ, đây là nhu yếu phẩm mua cho mùa đông.
Thanh Nghĩa đang vác bao đồ nặng vẫy tay, chiếc xe ngựa dừng lại.
Lần này người xuống xe là một số thanh niên trí thức, Phùng Đức khá thân với Thanh Nghĩa cầm lấy gói đồ của Thanh Nghĩa: "Chị gái cậu cho cậu cái gì vậy? Nặng thế?"
Thanh Nghĩa đè tay Phùng Đức lại: "Trở về hằng xem." Phùng Đức ôm lay đây thực sự không phải là nơi để xem, cậu ấy ôm chặt gói đồ nhường chỗ cho Thanh Nghĩa.
Mat Mạt đứng một lúc, chờ xe ngựa đi xa mới quay vê.
Mạt Mạt còn chưa vào quân khu thì thấy Chu Dịch đạp xe đi ra, anh ấy dừng xe lại: "Mạt Mạt."
Mạt Mạt dừng lại: "Anh Chu, anh tới quân khu làm gì thế?"
Chu Dịch đáp: "Anh đến đây để xác nhận một số chuyện, nên đã đặc biệt đến đây một chuyến."
Mạt Mạt sửng sốt, có chuyện gì mà Chu Dịch phải tự mình tới xác nhận vậy?
Chu Dịch chuyển chủ đề: "Sao em không ở trong khu nhà?”
Mạt Mạt: "Thanh Nghĩa đến, em vừa mới tiễn Thanh Nghĩa đi."
Chu Dịch nói: "Thằng nhóc xuống núi à? Cậu ấy thế nào rồi?"
"Tốt lắm ạ, chín chắn hơn nhiều rồi."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
"Vậy thì tốt. À đúng rồi, mấy ngày trước anh trở về Dương Thành có đến thăm chú Liên, chú và dì vẫn khỏe, em yên tâm. Mà này, giờ ông Liên và chú Liên sống cùng nhau đấy!"
Mạt Mạt vừa định trả lời thì Cảnh Tinh Tinh đã kéo Tôn Nhụy đi ra: "Ôi, đây không phải là chủ nhiệm Chu sao?”
Vẻ mặt Chu Dịch lạnh lùng, Mạt Mạt kinh ngạc, Chu Dịch ghét Cảnh Tinh Tinh đến mức không thèm đeo mặt nạ luôn.
Chu Dịch phớt lờ Cảnh Tinh Tinh, nói với Mạt Mạt: "Anh còn có việc nên đi trước đây, hỏi thăm Trang Triều Dương giúp anh nhé."
Mat Mạt: "Vâng ạ.”
Chu Dịch không thèm để ý đến Cảnh Tinh Tinh, Cảnh Tinh Tinh cảm thấy xấu hổ trước mặt Tôn Nhụy, nói lời gay gắt: "Xem tôi có chỉnh chết anh ta không."
Mat Mạt: "..."
Cảnh Tinh Tinh chỉnh đốn Chu Dịch á? Hình như cô đã nghe thấy một chuyện cười lớn, cô ta thực sự coi Chu Dịch là một chủ nhiệm bình thường à!
Chu Dịch không phải là người dễ chọc vào, Cảnh Tinh Tinh chịu khổ rồi.
Mạt Mạt đã đoán đúng, sáng hôm sau, Mạt Mạt đang ở nhà đan tất cho Trang Triều Dương thì Tề Hồng đến.
Mạt Mạt nhìn Tề Hồng đầm đìa mồ hôi: "Cô từ đâu đến thế? Xem cô đổ mồ hôi đầm đìa kìa."
Tề Hồng xua tay, rót cho mình một cốc nước, thở phào nhẹ nhõm mới nói: "Tôi mới từ nhà ông Miêu trở về."
Mạt Mạt cúi đầu khóa một bên tất, xác nhận sẽ không bung chỉ mới hỏi: "Lại nhận được tin tức gì à, đáng để cô chạy về nói cho tôi biết."
Tề Hồng cười trên nỗi đau của người khác: "Tôi nói cho cô biết, tôi nhìn thấy Cảnh Tinh Tinh ở nhà ông Miêu, Cảnh Tinh Tinh đang khóc đấy!"
Mạt Mạt khó hiểu: "Khóc á? Sao lại khóc?"
Tề Hồng: "Không phải Cảnh Tinh Tinh luôn nói mình là cháu gái nuôi của ông Miêu à? Nhiều người không biết sự thật nên tin Cảnh Tinh Tinh, bợ đỡ cô ta khắp nơi. Cảnh Tinh Tinh tự thổi phồng bản thân, thật sự cho rằng mình là thiên kim tiểu thư, thấy ai không vừa mắt là ngáng chân người ta. Không biết lần này đã đắc tội ai, công việc không dễ dàng gì nhờ vào quan hệ mới tìm được cũng mất rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận