Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 643. Duyên phận 1

Chương 643. Duyên phận 1Chương 643. Duyên phận 1
Mat Mạt vươn tay, hỏi không chắc chắn: "Hướng Tịch?"
"Dì ơi, là cháu, cháu là Hướng Tịch."
Vì sao bé trai lớn lên lại giống cô như vậy? Nhất là đôi mắt, giống đến nỗi như thể đúc ra từ cùng một khuôn, ánh mắt sáng ngời, hình như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại nói không nên lời.
Hướng Tịch đưa tay ôm Mạt Mạt, bàn tay nhỏ bé đặt lên bụng Mạt Mạt, lẩm bẩm nói rất nhiều, trong thoáng chốc Mạt Mạt nghe được đầu thai, chờ đến lúc nghiêm túc nghe thì cuối cùng hoá thành một tia sáng chui vào bụng Mạt Mạt.
Lông mày Mạt Mạt nhíu lại rồi giãn ra, ngủ bình thản hơn rất nhiều.
Ở phòng khách, trong mắt Tùng Nhân tràn ngập nước: "Cha, vì sao mẹ không trả lời Tùng Nhân."
Trang Triều Dương xoa đầu Tùng Nhân: "Mẹ mệt nên ngủ, Tùng Nhân đừng quấy rây mẹ có được không?”
Tùng Nhân gật đầu: "Con sẽ chăm sóc mẹ."
Miêu Niệm bảo Vân Bình dẫn Tùng Nhân ra phòng khách chơi, chờ hai đứa nhỏ nhất đi rồi, mới hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi hả?"
Trang Triều Dương gật đầu, trong lòng nặng nê: "Vâng, Hướng Tịch chết rồi, bây giờ đang ở bệnh viện, Mạt Mạt bị kích thích nên ngất xỉu, kiểm tra thì đã mang thai hai tháng rưỡi rôi."
Miêu Niệm rất thích thằng bé Hướng Tịch, đứa nhỏ nghe lời như vậy lại chết rồi, thật sự là trong nhất thời không tiếp thu được.
Vân Kiến khóc: "Hướng Tịch làm sao lại chết cơ chứ?"
Miêu Niệm ôm lấy con trai, hỏi Trang Triều Dương: "Có cần cậu hỗ trợ cái gì không?"
Trang Triều Dương nhìn vào phòng: "Cậu út, giúp cháu trông Mạt Mạt, cô ấy tỉnh thì đến bệnh viện tìm cháu, cháu đi sắp xếp hậu sự cho Hướng Tịch."
Miêu Niệm: "Được."
Tin tức Hướng Tịch qua đời được truyền ra từ vòng bạn bè của Mạt Mạt, Triệu Hiên giúp Trang Triều Dương lo hậu sự, ngày Hướng Tịch hạ táng, tất cả mọi người đều ngăn không cho Mạt Mạt đi, nhưng cô vẫn đi, lần này cô không kích động nữa.
Hướng Húc Đông đã chấp nhận sự thật này, tóc tai phải thật vất vả mới nuôi dưỡng tốt lại bạc trắng, Hướng Húc Đông trở về thôn Tiểu Câu, mạnh mẽ đánh Tôn Hoa, sau đó về nhà khóc lớn một lúc, người được điều xuống cố nén đau thương, an ủi Hướng Húc Đông, Hướng Tịch mất rồi, trong lòng bọn họ đều mất mát.
Mạt Mạt về đến nhà, nhìn thấy tất cả mọi người đều vây quanh cô, Mạt Mạt: "Mọi người nhìn em làm gì?"
Trang Triều Dương nắm tay vợ: "Khó chịu thì khóc đi, đừng kìm nén."
Trong lòng Mạt Mạt quả thực vẫn chưa bình thường lại được, nhưng vừa nghĩ tới giấc mơ kia, cô có dự cảm, Hướng Tịch sẽ còn trở về, lần này là con của cô, nên trong lòng Mạt Mạt lại không khó chịu nhiều nữa: "Em không sao, thật sự không sao, anh xin nghỉ hai ngày rồi, về quân đồn xem một chút đi."
Người hiểu rõ Mạt Mạt nhất trong nhà cũng là Trang Triều Dương, anh biết vợ thật sự không có chuyện gì, yên tâm: "Vậy được, anh vê quân đồn trước."
Mạt Mạt gật đầu: "Vâng."
Đàn ông đều đi rồi, trong nhà chỉ còn lại phụ nữ và trẻ con, Tê Hồng hỏi: "Cô thật sự không có chuyện gì chứ?”
Mat Mạt gật đầu: "Không có chuyện gì."
Hai mắt chị dâu Vương cũng đỏ hoe, nghiến răng: "Hổ dữ còn không ăn thịt con, Liên Thu Hoa không xứng làm người."
Te Hồng nghiến răng: "Tôi còn là lần đầu tiên nghe thấy, dùng máu của trẻ con có thể chữa bại não, Liên Thu Hoa nên bị băm thành nghìn mảnh."
Mạt Mạt cũng không nghĩ tới, Liên Thu Hoa mang Hướng Tịch về không phải là để sau này dưỡng già mà chính là nghe nói đến phương thuốc cổ truyền gạt người gì đó, nói là dùng máu của con ruột có thể trị được bại não cho đứa khác, Liên Thu Hoa giống như bị điên, thật sự tin điều đó, Hướng Tịch bị cắt cổ tay, nhưng Hướng Tịch âm ï muốn trở về, Liên Thu Hoa muốn dạy dỗ Hướng Tịch, nên quên xử lý vết thương cho thằng bé, nhốt ở kho củi, mãi cho đến lúc Mạt Mạt tìm tới.
Chị dâu Vương nói: "Lúc nào thì Liên Thu Hoa bị xử bắn?"
Mạt Mạt nhìn ra ngoài cửa sổ: "Hai ngày nữa."
Tề Hồng hỏi: "Vậy thím út nhà cô thì sao?"
Mạt Mạt: "Phán quyết 10 năm."
Tê Hồng nhìn Mạt Mạt, suy cho cùng cũng là thím út của Mạt Mạt, lời đến khoé miệng lại nuốt trở vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận