Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1064. Tận số 2

Chương 1064. Tận số 2Chương 1064. Tận số 2
Mạt Mạt đưa khăn giấy cho mẹ, Miêu Tình lau nước mắt, nghẹn ngào: "Mạt Mạt, bà ngoại con sẽ không có chuyện gì đâu đúng không?”
"Sẽ không có chuyện øì."
Mạt Mạt nói như vậy không chỉ là đang khuyên nhủ mẹ, mà còn gần như đang thuyết phục chính bản thân mình, trong lòng Mạt Mạt rõ ràng, bà ngoại có thể chịu đựng được tới bây giờ đã là trời cao ban ơn rồi.
Cả nhà Thanh Bách tới, nhưng ông cụ Lưu vẫn chưa xuống, mấy người đàn ông Thanh Bách cũng học cha đi ra ngoài sân, trong miệng mỗi người đều ngậm một điếu thuốc, trong lòng mọi người đều đã nắm chắc.
Lại qua nửa giờ nữa, ông cụ Lưu mới xuống, ông cụ Lưu thận trọng vịn cầu thang, Thanh Bách đi lên đỡ, ông cụ Lưu mệt mỏi rồi, làm một lúc mới bớt đau, thấy tất cả mọi người đều đang nhìn ông ấy, ông cụ lắc đầu.
Miêu Tình che miệng, nước mắt rơi lã chã, Mạt Mạt sụt sịt nước mắt lướt qua khoé mắt.
Ông cụ Lưu thở dài an ủi: "Tuổi thọ đến rồi, không còn cách nào khác, mọi người chuẩn bị tâm lý thật tốt đi, khả năng chỉ trong mấy ngày này, có tâm nguyện gì trong tương lai thì tranh thủ làm đi, tránh cho sau này lại tiếc nuối." Ông cụ Lưu nói xong, bảo Thanh Bách tiên ông ay về, ông ấy là thầy thuốc thường thấy sinh lão bệnh tử, nhưng tuổi tác của ông ấy cũng không còn nhỏ, nhìn người bạn già mà thấy chính mình, ông ấy cũng sẽ có một ngày như vậy.
Điều vui mừng duy nhất của ông cụ Lưu là cháu gái hạnh phúc, cháu rể là người tốt, có thể bảo vệ cháu gái cả một đời, ông ấy thỏa mãn rồi, ông ấy có mặt mũi đi gặp con trai con dâu rồi.
Mat Mạt nhìn thấy vẻ mặt cả nhà bi thương, cô dựa vào Trang Triều Dương, nắm tay anh, bàn tay anh rất thô ráp, đây là kết quả huấn luyện thời gian dài ở bên ngoài, mặc dù Mạt Mat cảm giác rất cọ vào tay, nhưng cực kỳ an tâm.
Lúc này trên lầu có tiếng động truyền xuống, Miêu Chí xuống rồi, ông ấy rất tỉnh táo, ông ấy đã sớm chuẩn bị xong xuôi rồi, vợ chết rồi, ông ấy đi theo là được.
Ánh mắt Miêu Chí nhìn về phía con gái, vợ chồng bọn họ không nỡ lòng bỏ con gái, đời này Miêu Chí xứng đáng với tất cả mọi người, duy chỉ có lỗi với cha già, có lỗi với con cái.
Miêu Chí nhìn cháu trai, cháu gái dưới lầu, lại cảm thấy an ủi, con gái có phúc khí, mỗi đứa nhỏ đều khá giỏi, có những đứa nhỏ này ở đây, tuổi già của con gái cũng hạnh phúc.
Miêu Chí thu hồi ánh mắt, quay người lên lầu, Mạt Mạt sửng sốt một chút, sau đó ông ấy lại từ trên lầu đi xuống, trong tay cầm theo một cái túi, Miêu Chí ngôi trên ghe sofa, lưng thẳng tắp: "Khóc cái gì mà khóc, có gì mà khóc chứ, ai cũng có một ngày như vậy, không có gì hay mà khóc cả, đều nín ngay cho ta”
Miêu Chí nghiêm mặt, Mạt Mạt lau nước mắt, mọi người rối rít khống chế nước mắt, đều đứng lên, chỉ có một mình Miêu Chí ngồi.
Miêu Chí đột nhiên cười ha ha: "Miêu Chí ta không có gì tiếc nuối, không có gì tiếc nuối, Thanh Bách cháu là anh cả, về sau nhất định phải chăm sóc thật tốt cho em trai em gái cháu, ông ngoại giao việc nhà cho cháu."
Mạt Mạt nhìn về phía anh cả, Liên Thanh Bách hiểu, ông ngoại giao hết mọi quan hệ cho anh ấy rồi, cũng khiến cho người ta cảm giác như đang giao phó hậu sự.
Liên Thanh Bách nghẹn ngào: "Ông ngoại, cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em trai em gái."
Miêu Chí vui vẻ gật đầu: "Ông ngoại tin cháu, cháu phải nhớ kỹ, cho dù có bất kể việc gì, chỉ có người một nhà mới có thể dựa vào."
Liên Thanh Bách: "Cháu nhớ rồi."
Miêu Chí ngoắc tay với con gái: "Con gái, con đến đây"
Bạn cần đăng nhập để bình luận