Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1647. -

Chương 1647. -Chương 1647. -
Năm nay Mat Mat vui vẻ, không cho bánh kẹo nữa, chuẩn bị không ít lì xì, tiền không nhiều, 5 hào, thế nhưng khiến cho đám nhỏ ở đại viện sướng điên.
Buổi chiều, người khiến cho Mạt Mạt ngoài ý muốn nhất chính là Tôn Nhuy: "Không phải cô ở thủ đô sao?”
Sắc mặt Tôn Nhuy không được tốt, có chút mỏi mệt, ườn người ở trên ghế sô pha không muốn động đậy, Miêu Tình cũng sửng sốt, Tôn Nhuy, tại sao cô ta lại ở đây, hơn nữa còn tự nhiên như thế.
Mạt Mạt rót cho Tôn Nhuy một chén nước: "Chưa ăn cơm hả, còn có sủi cảo."
Tôn Nhuy bưng chén nước nóng: "Tôi uống chút nước nóng là được."
Mạt Mạt cau mày, bệnh nặng mới khỏi, lại đi qua đi lại như thế nhất định sẽ nhập viện, đứng dậy đến nhà bếp, cô cũng không muốn gần sang năm mới lại đưa người đến bệnh viện.
Mạt Mạt làm canh sủi cảo cho Tôn Nhuy, Miêu Tình đi theo vào, nhỏ giọng hỏi: "Sao cô ta lại ở đây?"
Mạt Mạt nhỏ giọng kể lại đầu đuôi câu chuyện, Miêu Tình sửng sốt, phụ nữ không thể sinh con thì quá đáng thương.
Miêu Tình tự đưa sủi cảo cho Tôn Nhuy, Tôn Nhuy cẩn thận nhận lấy, nói một tiếng: "Cảm ơn dì." Miêu Tình nói: "Ấn đi, không đủ thì nói với dì, dì lại nấu thêm cho cháu."
Sống mũi Tôn Nhuy chua xót, cố nén nước mắt, cô ta từ thủ đô trở vê, vê nhà trước, nhưng trong nhà lạnh lẽo, cô ta không ở lại được, cũng không biết làm sao, nên đã tới đây.
Trang Triều Dương và Liên Quốc Trung ra ngoài đi lòng vòng, một lát đã trở lại, ông thích đọc tin tức, nên biết nhiều hơn so với Miêu Tình, lần đầu gặp Tôn Nhuy chỉ nhẹ gật đầu, ngược lại không hề kinh ngạc.
Trang Triều Dương và Tôn Nhuy ở chung một chỗ, cũng không nói gì.
Ngược lại là bọn nhỏ đi chúc tết trở về, Hạo Dương nhìn thấy Tôn Nhuy thì sợ ngây người, lôi kéo Tùng Nhân: "Ai, anh nhìn thấy người sống rồi, thật sự là người sống."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Tùng Nhân bị sặc, mấy đứa bé đều cười phá lên ha ha.
Người lớn cũng không kìm nén nổi nữa, Tôn Nhuy cũng vui vẻ, cô ta ngước lên nhìn Hạo Dương: "Hoá ra trước kia cháu nhìn thấy cô đều là nhìn thấy người chết à?"
Hạo Dương cuống quýt: "Ai, không phải, cháu không có ý này, ý của cháu là lần đầu tiên tiếp xúc gần với ngôi sao như vậy."
Hạo Dương nói một hơi, thở hắt ra, vừa rồi nói sai rồi, nhưng kịp phản ứng mới kinh ngạc: "Tùng Nhân, sao cô ấy lại ở nhà em!"
Tùng Nhân lớn nhất nên cũng biết, xoắn xuýt, đây là cô của cậu? Đáng tiếc trong nhà không có ai thừa nhận, cũng không có ai mở miệng lên tiếng.
Tôn Nhuy tự cho mình một bậc thang đi xuống: "Cô ấy hả, là cô hợp tác với cháu, ở nhà có một mình, cho nên tới đây ăn tết."
Tôn Nhuy vừa mở miệng, Mạt Mạt và Trang Triều Dương liếc nhau một cái.
Hạo Dương ngược lại không xoắn xuýt, thật ra cậu ấy cũng coi như là thuận miệng hỏi, chỉ thấy kích động: "Có rất nhiều bạn học cùng trong lớp cháu thích cô đói”
Tôn Nhuy cười dịu dàng: "Thật sao? Vậy sau này cô lại càng phải nỗ lực quay phim rồi."
Miệng của Hạo Dương vẫn luôn cười toe toét, ôi, ngôi sao chân thật, đang nói chuyện với cậu ấy, đơn giản quá hạnh phúc.
Tôn Nhuy thấy trong tay bọn nhỏ cầm lì xì, lúc này mới chú ý tới cô ta sơ sót, vội vàng mở túi, Mạt Mạt cho là mình thích mang nhiều tiền mặt, nhưng không hề đáng chú ý so với Tôn Nhuy.
Trong túi Tôn Nhuy, một nửa đều là tiền, chí ít có 5000. đây là vì hiện tại mệnh giá tiền lớn nhất là mười đồng, nếu như là 100 đồng thì có thể có năm vạn.
Tôn Nhuy lấy ra một xấp tiền, cũng không đếm, giống như đang làm từ thiện vậy, đưa thang một xấp tiền cho Tùng Nhân: "Không bọc trong lì xì, cầm lấy số tiên này, mấy đứa các cháu chia đều."
Lần đầu tiên Tùng Nhân nhận tiền lì xì như thế, có chút bối rối, không chỉ có Tùng Nhân bối rối, bọn nhỏ cũng bối rối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận