Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 196. Trang Triều Dương không biết nấu cơm! 2

Chương 196. Trang Triều Dương không biết nấu cơm! 2Chương 196. Trang Triều Dương không biết nấu cơm! 2
Trang Triều Dương không biết nấu cơm! 2
Mạt Mạt hiểu: "Cha, trong lòng con biết rõ mà."
"Ừ, biết như vậy là tốt rồi, qua vài ngày nữa chính là sinh nhật của ông nội các con. Con gái à, con chuẩn bị đồ đạc để chúng ta mang về nhé, lần này cả nhà chúng ta đều trở về luôn."
"Dạ, con sẽ chuẩn bị."
Điền Tình mím môi: "Trong thời gian này chúng ta xin nghỉ thật không có vấn đề gi hết sao?"
"Không sao đâu, trong lòng anh hiểu rõ mà."
Chồng mình đã nói như vậy thì Điền Tình cũng yên tâm: "Vậy thì được."
Liên Quốc Trung lại dặn dò cặp song sinh thời gian gần đây phải ở nhà, không được đi đâu cả rồi mới mệt mỏi trở về phòng nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Mạt Mạt dẫn theo ba anh em, chỉ dùng hai tiếng đồng hồ buổi sáng đã cuốc xong mảnh đất, trở về chọn mấy củ khoai lang hoàn chỉnh, trồng trong chậu hoa, chờ đến khi nảy mầm tốt thì sẽ trồng xuống đất.
Mạt Mạt đang tưới nước thì ánh mặt trời bị chặn lại, cô ngẩng đầu nhìn liền sững người: "Chu Dịch, không phải là anh được phân công công việc vê nông thôn sao?” Chu Dịch nhận lấy bình tưới nước trong tay Mạt Mạt: "Anh đến đây để họp, không phải là ở nông thôn, anh được phân công đến Bình Trấn."
Bình Trấn sao? Nghe quen tai thật, đây không phải là thị trấn ở gần quân khu mới đó sao?
Chu Dịch tưới nước xong, thăm dò hỏi: "Mạt Mạt biết Bình Trấn à?"
"Đúng vậy, ở gần chỗ quân khu mới."
Trong đáy mắt Chu Dịch hiện lên ánh sáng, trong giọng nói lộ ra khẳng định: "Thế mà Mạt Mạt lại biết cả quân khu mới nữa, chắc là chủ nhân của chiếc đồng hồ là ở quân khu mới phải không?"
Mạt Mạt không hề ngạc nhiên khi Chu Dịch sẽ đoán được, sảng khoái thừa nhận: "Đúng vậy."
Chu Dịch cũng không tiếp tục hỏi nữa, cười tum tỉm nói: "Mạt Mạt tốt nghiệp rồi nhỉ."
"Phải, tốt nghiệp rồi, lúc này mới thật sự là tốt nghiệp."
Chu Dịch bắt được đầu mối tới gần Mat Mat một bước, mời cô: "Nếu đã tốt nghiệp rồi thì đi tới Bình Trấn làm việc với anh không?"
Mạt Mạt chỉ vào mình: "Em đi tới Bình Trấn thì có thể làm gì?"
"Trong thị trấn tháng này đang tuyển dụng nhiều lắm, anh cho rằng em rất thích hợp."
Mạt Mạt lúc này mới hiểu được, mục đích của Chu Dịch đến đây chính là vì cô. Đây là vì thấy cô không học đại học nên rốt cuộc Chu Dịch mới để lộ tâm tư, không định tuân tự tien hành nữa.
Thì ra cảm giác của cô vẫn luôn đúng, nếu cô còn đang học đại học, nói không chừng thật sự đã bị Chu Dịch thật thật giả giả mê hoặc, nụ cười liền phai nhạt vài phần: "Em không muốn đi xa nhà, à, em cũng đã tính kỹ rồi, tháng bảy này em định thi tuyển nhân viên cửa hàng bách hóa."
Chu Dịch đem những biến hóa khó thấy được trên khuôn mặt Mạt Mạt thu vào trong đáy mắt, cười như thể không quan tâm: "Tiếc thật, anh vẫn nghĩ rằng trong thành phố quá lộn xộn, Bình Trấn yên tĩnh hơn một chút nên mới nghĩ đến em, bây giờ xem ra anh đã nhiều chuyện rồi."
Lời nói sau cùng của Chu Dịch có vẻ tự giễu, Mạt Mạt cực kỳ khách khí trả lời: "Để anh Chu phải nhọc lòng rồi, thật ngại quá."
Chu Dịch mượn cơ hội nói: "Vậy mời anh ăn một bữa cơm nhé, được không?”
Mạt Mạt thầm thở dài, Chu Dịch quá khó đối phó, anh ta đã không nói rõ thì cô cũng không tiện cự tuyệt, còn phải suy xét đến quan hệ của hai nhà nữa!
"Được rồi, nếu như anh Chu đã mở miệng nói như vậy rồi thì đương nhiên em sẽ mời rồi, anh nói đi anh thích ăn gì?”
Chu Dịch biết Mạt Mạt đề phòng anh ta, nhưng anh ta cũng không vội, cười nói: "Vậy thì ở nhà tùy tiện làm món gì đó là được rồi, anh không kén ăn đâu."
"Được, vậy bữa trưa em sẽ làm sủi cảo nhé, nhân thịt heo bắp cải."
"Vậy để anh giúp em trộn nhân bánh."
Mạt Mạt kinh ngạc: "Thật không nhìn ra được anh còn biết nấu cơm nữa đấy?"
"Đúng vậy, vì lấy lòng ông nội nên anh đã cố ý học, không thể nói là trình độ ngang đầu bếp nhưng cũng không kém lắm, sao nào, nếm thử tay nghề của anh không?”
Mạt Mạt sửng sốt, không nghĩ tới Chu Dịch lại tùy ý nói ra như vậy, nói mấy chuyện mình lấy lòng ông nội mình.
Chu Dịch sờ mặt mình: "Em nhìn anh như vậy làm gì? Mặt anh có dính bẩn à?"
"Không có øì, không cần anh hỗ trợ đâu, đã nói là hôm nay em sẽ mời khách, anh cứ ngồi chơi trong phòng khách là được rồi."
Mạt Mạt nói xong đóng cửa phòng bếp lại, ánh mắt Chu Dịch lóe lên, quay đầu: "Hai anh em các em đã nhìn anh cả nửa ngày rồi đấy, sao nào, không biết anh Chu à?”
Cặp song sinh nhìn thoáng qua nhau, trao đổi ánh mắt, anh Triêu Dương gặp đối thủ rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận