Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 420.Than ky2

Chuong 420.Than ky2Chuong 420.Than ky2
Mạt Mat sửng sốt: "Thần kỳ chỗ nào?"
Trang Triều Dương: "Ông ngoại cũng không biết, được rồi, ngủ đi, thời gian không còn sớm nữa."
Mạt Mạt ồ một tiếng, ngoan ngoãn nằm xuống, trực giác nói cho cô biết rằng, bà ngoại cũng là người nhà họ Thẩm.
Sáng hôm sau ăn sáng xong, Thanh Nghĩa và Mộng Nhiễm phải đi, Mạt Mạt trở về ngủ tiếp, vừa ngủ không được bao lâu, Tê Hồng tới gõ cửa.
"Gần đây cảm giác cô ngủ nhiều hơn trước!"
Mạt Mạt cũng thấy vậy: "Tôi cũng không biết, từ khi mang thai thì rất dễ ngủ."
Tê Hồng ngồi xuống: "Lúc chị dâu tôi sinh đứa thứ nhất, mẹ tôi nói là con gái mệt mỏi, con trai thì buồn ngủ, cái thai này của cô chắc chắn là con trai."
Mạt Mạt kinh ngạc: "Còn có kiểu nói này sao?"
Tê Hồng gật đầu: "Đúng vậy, cô cũng đừng không tin, thật sự chuẩn vô cùng, dù sao chị tôi sinh mấy đứa, mẹ tôi đều đoán đúng."
Mạt Mạt sờ bụng: "Thật ra tôi cũng cảm giác là con trai."
Tề Hồng vui vẻ: "Vừa hay, chờ con gái tôi ra đời, gả cho con của cô, hai nhà chúng ta định thông gia từ bé, thế nào?"
Mat Mạt: "... Con gái của cô ở chỗ nào?" Te Hong võ bụng: "Tôi đoán nhanh thôi, tôi nói cho cô biết, kỳ kinh nguyệt tháng này của tôi đã trễ nửa tháng rồi!"
Mạt Mạt chăm chú nhìn bụng Tề Hồng: "Thật hả? Đi bệnh viện kiểm tra xem?"
Tề Hồng xua tay: "Không vội, cứ chờ một chút."
Mạt Mạt hỏi: "Gần đây cô có phản ứng gì không? Ví dụ như khẩu vị thay đổi? Hoặc là cảm giác buồn nôn?”
Tề Hồng nhớ lại: "Không có, mọi thứ đều bình thường, hay không phải là tôi mang thai, chẳng lẽ là kinh nguyệt chậm thôi?"
"Muộn cũng không có khả năng muộn nửa tháng, tôi đoán là mang thai, lúc chị dâu tôi mang thai, phản ứng gì cũng không có, nói không chừng cô cũng là dạng như vậy."
"Khả năng vậy thật, mẹ tôi cũng có thể chất như vậy, nói là lúc mang thai tôi và anh trai tôi cũng không có phản ứng gì."
Mạt Mạt cảm giác đau lòng, cô rất ao ước thể chất như vậy, không giống cô, mỗi lần rời giường đều sẽ nôn khan một trận, đánh răng thì càng chịu tội.
"Mạt Mạt, hôm qua Thanh Nghĩa dắt một cô gái về al Tôn Nhuy nhìn cô gái kia, hận không thể ăn luôn cô ấy äi."
"Người yêu của em trai tôi."
Te Hồng kinh ngạc thốt lên: "Em trai cô mới có 17 tuổi, nhỏ như vậy đã có người yêu?”
Mat Mat nghĩ thầm trong lòng, thằng nhóc này trưởng thành sớm, đoán chừng là đứa thông suốt sớm nhất nhà cô, nhớ năm đó còn thích Y Y nữal
Tê Hồng xích lại gần Mat Mạt, nhỏ giọng hỏi: "Nhà cô gái kia bị đánh thành xú lão cửu?"
Mạt Mạt lắc đầu: "Không phải, cha là công nhân kỹ thuật."
Te Hồng: "... Xem ra là một cô gái có chuyện xưa."
"Cô đoán chuẩn đấy, quả thực là có chuyện cũ."
Te Hồng thấy Mat Mat cũng không có ý nói sâu hơn, cũng không hỏi: "Gần đây Hà Liễu không ở đây nhỉ, tôi nghe nói đi ra ngoài biểu diễn rồi."
"Cô ta đương nhiên phải đi ra ngoài để tránh rồi."
Tề Hồng cười ha ha: "Thật sự là muốn tránh, bây giờ đại viện đều không có mấy người phản ứng cô ta nữa rồi."
Mạt Mạt hỏi: "Cô nhìn thấy Tôn Nhuy ở đâu?"
"Chiêu hôm qua, lúc các cô đến nhà ông Miêu, cô ta trốn sau lưng các cô."
Mạt Mạt nói: "May mà Tôn Nhuy trở về rồi, nếu không, em trai tôi nhất định đã rơi vào mưu kế của cô ta."
Tề Hồng đồng ý: "Thật vậy."
"Thùng thùng" tiếng đập cửa, Mạt Mạt đứng dậy mở cửa, ngoài cửa là một chiến sĩ nhỏ: "Chị dâu, chào chị, vừa rồi có mấy người đồng hương, nói là bảo chị đến bệnh viện quân khu một chuyển."
Mạt Mạt cau mày: "Đồng hương? Bọn họ còn nói cái gì không?"
Chiến sĩ nhỏ lắc đầu: "Không, lúc ấy rất cấp bách, trên xe bò còn có một người nằm, để lại lời nói bọn họ đã vội vã rời đi."
"Cậu thấy dáng dấp người trên xe ra sao?"
Chiến sĩ nhỏ cũng nghi hoặc, cậu ta biết Mạt Mạt, cháu gái của ông Miêu, làm sao có thể quen biết đồng hương! Nhớ lại: "Quần áo rách nát, tuổi tác rất lớn, tôi nhìn thấy đã hôn mê bất tỉnh rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận