Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 326. Có thể làm cha 2

Chương 326. Có thể làm cha 2Chương 326. Có thể làm cha 2
Có thể làm cha 2
Mạt Mạt không nói nên lời: "Người không liên quan mà cần phải nhớ à? Làm ơn tránh ra, tôi muốn vê nhà."
Lúc này Ngô Giai Giai mới để ý rằng kiểu tóc của Mạt Mạt không còn là kiểu tóc tết hai bím khi còn là gái chưa chồng nữa, cặp lông mày đầy quyến rũ, đây là biểu hiện của người lần đầu làm vợ: "Cô đã kết hôn rồi?"
Trong lòng Mạt Mạt cảnh giác với Ngô Giai Giai, không muốn tiếp xúc quá nhiều với cô ta nên quay người rời đi.
Ngô Giai Giai bấu chặt ngón tay vào lòng bàn tay, làm thế nào cũng không giấu được sự oán hận trong mắt.
Buổi tối Trang Triều Dương trở về, anh đột nhiên nói: "Anh thấy sư đoàn trưởng mới chuyển đến rồi."
Mạt Mạt rất tò mò: "Là người như thế nào vậy anh, đột nhiên lại bị chuyển đến đây."
Trang Triều Dương múc canh giúp Mạt Mạt: "Khoảng sáu mươi tuổi, họ Miêu, nghe nói ông ấy đã về hưu, có lẽ là để răn đe nên không nghỉ hưu nữa."
Mạt Mạt ngạc nhiên: "Còn sư đoàn trưởng ban đầu thì sao?"
"Chuyện này thì anh chịu, nhưng sư đoàn trưởng họ Miêu này rất truyền kỳ." "Co truyền thuyết gì thế?"
"Tác phong mạnh mẽ và kiên quyết là một mặt, còn có sự đóng góp của ông ấy nữa."
Sau khi Mạt Mạt nghe xong, Trang Triều Dương không định đi sâu vào chi tiết nên cô cũng không hỏi thêm câu nào.
Khi Trang Triều Dương giúp Mạt Mạt dọn bàn, anh lại nuốt lời đã đến bên miệng về, có nhiều người giống nhau mà họ lại khác nhau, chắc anh suy nghĩ nhiều rồi.
Một ngày mới bắt đầu, chị Vương đến thông báo với Mạt Mạt: "Chiều có một chiếc xe tải vào thị trấn, em có muốn mua gì không? Có thể đi xe tải này đi."
"Chị dâu, chị có đi không?”
Chị Vương gật đầu: "Có, trong nhà hết đầu nên chị định đi mua một ít, nhân tiện đi xem cửa hàng thực phẩm phụ có thịt không."
Mạt Mạt: "Vậy em cũng đi, chiều em đi tìm chị."
"Được"
Mạt Mạt tiễn chị Vương đi, thu dọn đồ đạc rồi đến nhà anh trai, vừa vào nhà đã thấy Triệu Tuệ đầu tóc chưa chải, Triệu Tuệ vội vàng đóng cửa lại, rồi vội vàng quay vào ôm con.
Mạt Mạt: "Chị ăn cơm chưa?”
Triệu Tuệ vừa dỗ con vừa đáp: "Ăn rồi, sáng nay anh em nấu cơm."
Mạt Mạt nhìn đứa cháu đang khóc: "Không phải nó rất ngoan sao? Sao lại khóc?"
Triệu Tuệ thở dài: "Đừng nhắc nữa, có lẽ là thay đổi nơi ở nên nó không quen. Từ hôm qua đã nhiễu sự rồi, chị bận dỗ nó cả sáng."
Mạt Mạt ôm lấy đứa cháu đang khóc: "Thằng bé còn nhỏ, biết phân biệt chỗ ở rồi à!"
Triệu Tuệ xoa xoa cánh tay đau nhức: "Em trông giúp chị một lúc, chị đi sửa sang lại bản thân tí đã."
"Vâng, chị đi đi!"
Triệu Tuệ chải tóc xong lại thu dọn phòng bếp, sau đó mới ôm con, hôn trán con trai: "Đừng nhìn nữa, mau ngủ đi con."
Mạt Mạt phá lên cười: "Chị nói với nó nó cũng không hiểu."
Triệu Tuệ cảm thán: "Trước đây có em và mẹ trông giúp, chị không cảm thấy việc chăm sóc đứa trẻ khó khăn lắm, bây giờ chị tự chăm nó, luống cuống cả lên. Anh em làm cơm sáng, trưa với tối thì ăn cơm nhà ăn, chị hoàn toàn không có thời gian nấu nướng."
Mạt Mạt: "Cơm nhà ăn có bổ dưỡng đâu, chị còn phải nuôi con, nếu không có sữa đứa nhỏ sẽ khổ, chị cũng bị lây theo."
Thấy con trai díp mắt lại, Triệu Tuệ nói nhỏ: "Chị cũng biết, giờ chỉ hy vọng thằng nhóc này mau chóng thích ứng, để chị ở nhà nấu ăn."
"Vâng."
Triệu Tuệ hỏi: "Sao hôm nay em lại đến đây?" "Suýt nữa quên mất, buổi chiêu có một chuyển xe đến thị trấn, em đến hỏi chị có cần mua gì không? Em mang về cho."
"Có, cái phích nước nóng hỏng rồi, mua cái khác cho chị nhé. Sau đó ra cửa hàng thực phẩm phụ xem có thịt không, mua cho chị một ít."
"Được, em nhớ rồi, lát nữa nấu cơm cho chị, em về đây."
Triệu Tuệ cảm ơn: "Tốt quá, thật lòng mà nói thức ăn trong nhà ăn rất khó ăn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận