Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 138. Liên Thu Hoa đâu rồi? 2

Chương 138. Liên Thu Hoa đâu rồi? 2Chương 138. Liên Thu Hoa đâu rồi? 2
Liên Thu Hoa đâu rồi? 2
Chu Phương cũng nghĩ như vậy: "Đúng thế, mấy đứa trẻ bình thường nếu biết thân phận của chúng ta, cho dù có tỏ ra bình tĩnh thế nào cũng sẽ có một chút ái ngại, nhưng mà cô bé này nhìn chúng ta giống như người bình thường vậy."
Tiên Dịch Tín cười: "Như vậy cũng tốt, đối với con gái chúng ta mới thật lòng."
"Anh nói đúng."
Phòng ngủ của Tiền Bảo Châu tràn ngập cảm giác thiếu nữ, khắp nơi đều là màu hồng nhạt. Trong phòng thứ bắt mắt nhất chính là tủ quần áo, cực kỳ lớn, Tiền Bảo Châu bắt đầu khoe khoang mở ra cho hai người xem.
Mạt Mạt vừa nhìn, tất cả đều là quần áo kiểu Tây, bàn tay cực kỳ ngứa ngáy, hận không thể đem những bộ quần áo kiểu Tây xinh đẹp này hủy đi hết, đổi lại thành những bộ quần áo bình thường nhất, áo kẻ sọc, quần Lenin gì gì đó.
Thấy Mạt Mạt nhìn chằm chằm quần áo của mình, Tiền Bảo Châu liền hào phóng lấy ra hai món: "Mạt Mạt, cái này tặng cậu này."
Mạt Mạt vội vàng lui ra sau một bước, trừng mắt nhìn Tiền Bảo Châu: "Tôi lấy cái này làm cái gì chứ? Tôi quan sát hết mấy bộ quần áo của cậu một lượt, nhưng mà hoàn toàn không có bộ quần áo nào phù hợp để làm việc hết. Sau ngày 1/5 là chúng ta phải lao động tập thể đấy, cậu định mang giày da này đi đấy à?"
"Có vấn đề gì à? Năm ngoái tôi cũng mang như vậy mà."
Mạt Mạt nhăn mặt: "Không phải là cậu bảo cậu sẽ nghe lời tôi à? Nếu như cậu nghe tôi thì hãy làm hai bộ quần áo bình thường như tôi đang mặc ấy, đúng rồi, còn thêm cả giày vải nữa."
Tiền Bảo Châu thấy Mạt Mạt không hề có ý thương lượng, cúi đầu: "Tôi biết rồi."
Lúc này Mạt Mạt mới nở nụ cười: "Phải vậy chứ, qua đây mình mang qua đến cho cậu đây này."
Tiên Bảo Châu lập tức quên chuyện quần áo, nhảy đến trước mặt Mạt Mạt: "Mang cái gì cho tôi thế?"
Mạt Mạt từ trong túi quần áo lấy ra quyển sách nhỏ màu đỏ và huy hiệu: "Quà tặng là cái này này."
Tiền Bảo Châu trợn tròn mắt: "Cậu tặng tôi cái này à?”
"Đúng, cái đồ chơi này mới là thứ trân quý nhất, cậu phải nhớ cất kỹ đấy."
Tuy rằng đây không phải là quà tặng mà Tiền Bảo Châu thích, nhưng đây là món quà đầu tiên Mạt Mạt tặng cô ấy, cô ấy cũng rất coi trọng đặt ở nơi dễ thấy nhất, Mạt Mạt thấy vậy càng hài lòng hơn.
Mạt Mạt và Triệu Tuệ không ở lại ăn cơm, liền đứng dậy cáo từ. Tiên Bảo Châu níu kéo một lúc, vân là cha Tiên lên tiếng thì Tiền Bảo Châu mới thả hai người đi.
Hai người Mạt Mạt vừa đi, Tiên Bảo Châu liền kéo tay Chu Phương: "Mẹ, con muốn làm quần áo mới."
"Không phải con có rất nhiều quần áo rồi à? Con muốn làm quần áo mới kiểu gì?"
"Không phải, con muốn làm mấy bộ quần áo kẻ sọc giống như Mạt Mạt vậy, sau ngày 1/5 là phải lao động mà, đúng rồi, còn có giày vải nữa."
Tiền Dịch Tín vừa mới đứng dậy lại ngồi xuống, trầm tư một hồi rồi nói: "Nếu mà làm thì làm cho cả nhà luôn, cũng làm cho cha vợ mẹ vợ nữa. Anh nhớ rõ trong nhà mình vẫn còn không ít vải vóc phải không, chọn ra một ít rồi làm đi, giày vải cũng làm nhiều hơn một chút."
"Dịch Tín, anh làm sao vậy?"
"Ở trường anh có mấy giáo viên trong trường đột nhiên bắt đầu mặc quần áo cũ, xem ra tình hình không tâm thường rồi, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút."
Chu Phương kêu lên: "Nếu mà anh không nói thì thật em cũng không để ý tới đấy. Ở bệnh viện có mấy người bình thường khoa trương cũng trở nên khiêm tốn hơn, xem ra chúng ta cũng phải khiêm tốn hơn một chút rồi."
Mặc dù tính tình Tiền Bảo Châu khá đơn thuần nhưng cũng rất thông minh, lập tức nhớ tới dụng ý của Mạt Mạt: "Cha, ý cha là Mạt Mạt cũng biết tin tức, cho nên mới thay đổi phương thức nói chuyện này với con phải không?"
"Đúng thế."
Tiên Bảo Châu nhớ tới quà tặng mà Mạt Mạt đưa cho mình, chạy về phòng lấy ra đưa cho cha cô ấy xem: "Cái này là Mạt Mạt tặng cho con."
Tiền Dịch Tín có thể trở thành hiệu trưởng, đương nhiên cũng có năng lực của mình. Ông ấy lật lật xem quyển sách nhỏ màu đỏ rồi trả lại cho con gái: "Con cất đi, chờ ông nội trở về rồi nói chuyện với ông nội một chút."
Tiền Bảo Châu không còn ngốc bạch ngọt nữa, đột nhiên cảm giác rất căng thẳng, cô ấy cũng không biết vì sao, chỉ là trong lòng đột nhiên thấy căng thẳng như thế.
Mạt Mạt về đến nhà, Hướng Hoa đang đi tới đi lui trước cửa nhà cô, trong miệng còn lẩm bẩm gì đó. Thấy Mạt Mạt trở về, anh ta vội vàng chạy tới: "Liên Thu Hoa đâu rồi? Cô ấy đâu rồi?"
Mạt Mạt lui ra sau một bước, kéo dài khoảng cách với Hướng Hoa rồi mới trả lời: "Anh tìm nhầm chỗ rồi đấy, sao tôi lại biết cô ấy ở đâu được chứ? Anh xem đi, cửa nhà tôi đang khóa đấy."
Hướng Hoa phiền não túm tóc, quan sát Mạt Mạt không nói dối, chửi rủa một câu rồi rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận