Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 56. Vấn đề tư tưởng rất nghiêm trọng! 2

Chương 56. Vấn đề tư tưởng rất nghiêm trọng! 2Chương 56. Vấn đề tư tưởng rất nghiêm trọng! 2
Mạt Mạt đột nhiên chuyển đề tài, nói với các bạn cùng lớp: "Mình tin tưởng đồng chí Liên Thu Hoa chỉ là tư tưởng lệch lạc nhất thời. Theo mình được biết, đồng chí Liên Thu Hoa vì đề cao giác ngộ nên đã thuê phòng ký túc xá, mình tin rằng không bao lâu nữa, đồng chí Liên Thu Hoa nhất định sẽ sửa chữa tư tưởng sai lầm, mọi người phải cho đồng chí Liên Thu Hoa cơ hội sửa chữa, các bạn học nói có đúng hay không?"
"Đúng."
Các bạn cùng lớp lại vỗ tay rào rào, có người vỗ mạnh đến mức hai tay đỏ ửng cả lên.
Mạt Mạt trở về từ tương lai, nhất thời không thể quá thích ứng với tình cảnh này, chỉ có thể cúi đầu giả bộ ngượng ngùng, nội tâm lại rất hoảng hốt.
Cả người Liên Thu Hoa lúc này cũng đang phát run, không chỉ bị dọa mà còn là ghen ghét, cô ta giỏ trúc múc nước, công dã tràng không nói, trái lại lại tạo thanh danh cho Liên Mạt Mạt nữa. Hiện tại cô ta chỉ hận không thể bóp chết Liên Mạt Mạt ngay lập tức.
Đôi mắt Liên Thu Hoa giống như ngâm trong bể độc, hôm nay cô ta đã ăn đủ thiệt thòi rồi, sau này cô ta cũng đừng hòng lấy chuyện công việc thời vụ với chuyện ở ký túc xa ra để làm gì Liên Mạt Mạt nữa. Chỉ cân cô ta nói ra thì đó chính là vấn đê tư tưởng, tuy rằng cô ta không hiểu lắm, nhưng nhìn ánh mắt bất thiện của những bạn học này, cô ta cũng biết, vấn đề tư tưởng rất nghiêm trọng.
Liên Thu Hoa chỉ đành phải cam đoan hết lần này đến lần khác, các bạn học mới buông tha cho cô ta. Liên Thu Hoa run rẩy, những bạn học trung học này quá đáng sợ, nếu cô ta dám không cam đoan, bọn họ giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta luôn vậy.
Mạt Mạt trở lại lớp, ngồi ở vị trí của mình, thây nói cái gì cô một chữ cũng không nghe vào, hôm nay tuy là cô dẫn dắt, nhưng trong lòng lại bất an, mới hai tháng thôi nhưng manh mối càng ngày càng rõ ràng.
Mạt Mạt tuy rằng bất an, nhưng giải quyết được Liên Thu Hoa thì trong lòng vẫn rất cao hứng, sau này nếu như Liên Thu Hoa dám trêu chọc cô, đó chính là vấn đề của cô ta, trong trường học đã biết đến tên cô ta rồi.
Đồng thời Mạt Mạt cũng tự nhủ, nhất định phải khiêm tốn, chuyện hôm nay tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai, nếu không phải vì một lần giải quyết Liên Thu Hoa, cô tuyệt đối sẽ không làm như vậy nữa.
Mạt Mạt sau khi học xong tiết thứ ba, mới biết mình nổi danh, trước kia là bởi vì ngoại hình không tệ, lúc này là vì lời nói của cô.
Mat Mạt: "..."
Xem ra thời gian gần đây nhất định không thể làm ra chuyện gì nữa.
Mãi cho đến giờ tan học buổi trưa, Mạt Mạt đều cảm giác có người đang lén nhìn cô. Mạt Mạt cảm giác được áp lực trở thành người nổi tiếng có vẻ hơi lớn, nhanh chóng đi về phía cửa.
Cặp song sinh và mấy người Hắc Tử đã ở cửa chờ, từ đằng xa vẫy tay: "Chị ơi, ở bên này."
Mạt Mạt chạy tới: "Sao mấy đứa tới đây hết thế, còn không về nhà ăn cơm đi?"
Liên Thanh Nghĩa cười ha ha, đem chuyện buổi sáng kể lại một lần.
Hướng Hoa? Mạt Mạt hơn nửa ngày mới nhớ tới người này. Mấy thằng nhóc này cũng quá nghịch ngợm, giấu giẻ lau làm ướt phấn, quá đáng nhất là thừa dịp tan học, đều xông ra ngoài, không biết là ai đã vấp phải Hướng Hoa, sách rơi cả vào trong nước tuyết. Nếu không phải Hướng Hoa trốn nhanh, nhất định sẽ còn rất chật vật nữa.
Mạt Mạt nhìn mấy thằng nhóc choai choai không hề sợ Hướng Hoa một chút nào. Có lẽ là bọn họ nhìn Hướng Hoa không vừa mắt, cặp song sinh ở lớp hai không chỉ đoàn kết, còn có mấy người có bối cảnh, Hướng Hoa cho dù biết rõ là bọn họ làm, cũng không dám tìm cha mẹ.
Bởi vì Hướng Hoa biết, tuy rằng hiện tại là xã hội chủ nghĩa, mỗi người đều bình đẳng như nhau, nhưng cho dù có nghiêm khắc đến đâu thì vẫn có giai cấp như trước. Cha của Hướng Hoa là chủ nhiệm bệnh viện thành phố nhưng ở trong mắt vài người căn bản không đủ nhìn, trong này có may người không thể trêu vào, chỉ có thể nhịn.
Mạt Mạt vỗ đầu cặp song sinh: "Đi thôi, còn phải đón em trai về nhà ăn cơm nữa."
Liên Thanh Nhân phất tay với mấy đồng bọn của mình, cả nhóm liền tản ra. Mat Mat cảm giác có người nhìn cô bên này, quay đầu nhìn lại, người đó bộ dáng hơn hai mươi tuổi, đầu tóc chải ngay ngắn, mang kính mắt, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, túi áo gài một cây bút máy. Đây là dáng vẻ kinh điển của trí thức, lại kết hợp cùng với diện mạo, cực kỳ giống với mấy tên nam nhân cặn bã, tiểu bạch kiểm trong mấy tiểu thuyết mà Mạt Mạt đã xem qua.
Mạt Mạt thu hồi ánh mắt, không cần đoán cũng biết, nhất định đây là Hướng Hoa.
Liên Thanh Nghĩa thấp giọng nói: "Anh ta chính là Hướng Hoa, chị, có phải là anh Triều Dương tốt hơn không?”
Mạt Mạt trầm mặc, cặp song sinh chỉ mới gặp được Hướng Triều Dương có một lần, tại sao bây giờ mỗi ngày cứ treo cái tên này bên miệng vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận