Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 316.Nho mon 2

Chuong 316.Nho mon 2Chuong 316.Nho mon 2
Nhỏ mon 2
Trang Triều Dương gật đầu cười nói: "Đúng vậy, khó trách lúc ở quân khu cũ anh ta đã kết hôn được hai năm mà không đưa vợ đến, hoá ra anh ta cũng biết vợ mình có tật xấu."
"Tại sao lần này lại đón đến đây?"
"Đón đến đâu mà đón, là mẹ Khổng Á Kiệt đưa đến, bà ấy nói là vì muốn ôm cháu trai."
Mạt Mạt: "Được rồi, không nhắc đến bọn họ nữa. Anh dọn nhà bếp xong chưa?"
Trang Triều Dương nói: "Xong rồi. Vợ ơi, chúng ta đi ngủ đi!"
Mạt Mạt không nói nên lời, tại sao Trang Triều Dương chỉ muốn ngủ? Cô đâu có ngốc, chỉ ngồi yên mà sai bảo Trang Triều Dương: "Đi lấy sổ ghi quà và ví màu đen cho em, chúng ta tính sổ sách."
Trang Triều Dương thấy vợ nhất quyết không đi ngủ, đành phải ngoan ngoãn đi lấy sổ sách, Trang Triều Dương ngồi bên cạnh Mạt Mạt xem qua. Có nhiều người đi mừng cưới, anh dùng đầu ngón tay chỉ vào tên Chu Dịch: "Anh ta đi mười đồng?"
Mạt Mạt nhích đầu lại gần: "Đúng là mười đồng, là mười đồng đó. Ông nội nhận tiền lễ, ông ấy là kế toán, sẽ không nhớ nhầm đâu."
Trang Triều Dương hừ một tiếng: "Nếu không phải thấy anh ta đã từ bỏ, anh nhất định sẽ trả lại tiên."
Mạt Mạt lấy bút ra: "Bây giờ anh cũng có thể trả lại nó."
Trang Triều Dương nói thẳng: "Anh không phải là người nhỏ mọn."
Mạt Mạt: "Anh không nhỏ mọn, vậy ai đã chuốc say Chu Dịch thế?"
Trang Triều Dương: "Có hả?"
Mạt Mạt mặc kệ anh chàng mặt dày này, cô tính toán sổ sách, đếm tiền thấy đúng hết: "Anh đoán xem bao nhiêu?"
Trang Triêu Dương nhìn một chồng dày cộp: "Hơn một trăm?"
Mạt Mạt gật đầu: "Một trăm ba mươi đồng, trong đó có ba mươi đồng là tiền quà cưới em đi các đồng nghiệp trong hai năm qua, đã trả lại. Số còn lại là của bạn bè cha, cha cho chúng ta hy vọng chúng ta sẽ đáp lễ."
Trang Triều Dương hiểu chuyện này, bọn họ đáp lễ, sau này qua lại cũng có thể kéo gần các mối quan hệ. Những người này đều có những mối quan hệ riêng, cha nhọc lòng vì bọn họ quá rồi.
Mạt Mạt lấy ra bốn trăm của mẹ cho: "Của hồi môn của cha mẹ em, đồng chí Trang Triều Dương à, anh đoán xem chúng ta có bao nhiêu tiền tiết kiệm?"
Trang Triều Dương tính nhẩm: "Bốn nghìn?"
Mạt Mạt cười: "Đúng vậy, hơn 4300." Trang Trieu Dương kinh ngạc: "Nhiều như vậy à."
Mạt Mạt gật đầu: "Ừ, không ngờ lại nhiều như vậy, còn chưa tính trang sức này kia. Cho dù bây giờ anh không đi làm, hai chúng ta cũng đủ để ăn no chờ chết rồi."
Trang Triều Dương hôn Mat Mạt một cái thật mạnh: "Đồng chí Liên Mạt Mạt, chân lý mà em theo đuổi là ăn no chờ chết à?"
Mạt Mạt thực sự đáp lại: "Mục tiêu cuối cùng của em là làm con mọt gạo, có phải rất vĩ đại?"
Trang Triều Dương cạn lời, vợ anh thật sự không có yêu cầu gì, khó trách cô vui vẻ đồng ý tòng quân, Trang Triều Dương vô cùng hào phóng nói: "Sau này anh nuôi em."
Mạt Mạt không nể mặt đáp lại: "Tiền tiết kiệm của bản thân cũng đủ nuôi em rồi, em còn có nhiều trang sức nữa."
Trang Triều Dương: "..."
Mạt Mạt cất tiền và sổ sách đi, đứng dậy: "Không phải anh muốn chiêu đãi khác à, còn không đi thông báo đi, định đợi đến khi nào nữa?"
Trang Triều Dương nhìn đồng hồ, đã tám giờ: "Được, anh đi thông báo trước. Mà vợ ơi, trong nhà có đủ đồ ăn không? Có cần anh đi lấy về một ít không?"
Mạt Mạt: "Mẹ cho chúng ta số thỏ và gà rừng còn lại, gói bốn mươi quả trứng, một nửa số đó đưa cho anh trai. Giờ còn có hai con thỏ và một con gà, hai mươi quả trứng, một cân thịt, một ít rau, đủ rôi."
Trang Triều Dương nhấc bao mì sợi và bao gạo lên, cả hai nặng chừng năm cân, còn thừa mười cân bột ngô: "Giờ mới đầu tháng, không đủ ăn. Anh sẽ nghĩ cách lấy một ít bột ngô về. "
Mạt Mạt cũng đang lo: "Quan hệ của em mới chuyển đến đây, em sẽ không thể kiếm được thức ăn trong tháng này. Em đoán ở chỗ anh trai cũng không có nhiều, anh và anh trai xem xem có thể lấy thức ăn ở đâu."
Trang Triều Dương gật đầu: "Ừ."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận