Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1196. Hứng thú 2

Chương 1196. Hứng thú 2Chương 1196. Hứng thú 2
Vương Thanh suy nghĩ một chút, một năm 600 đồng vẫn đắt, cô ấy còn phải mua nguyên liệu, cái này cũng cần tiền: "Vậy hay là thuê ở gần đại viện đi, nhưng nguồn tiêu thụ thật sự không có vấn đề gì sao?"
Mạt Mạt hiểu biết rất rõ về thuộc tính ăn hàng, chỉ cần nhà bạn có đồ ngon, ở sâu trong con ngõ nhỏ cũng có người đến mua, Mạt Mạt gật đầu: "Chị phải có lòng tin với vịt ngâm tương của mình."
Trực giác của Vương Thanh nói cho cô ấy biết là, chỉ cần nghe theo Liên Mạt Mạt nói, cô ấy nhất định có thể phát triển: "Cứ quyết định như vậy ải."
Mạt Mạt a một tiếng: "Không cần thương lượng với anh Vương ạ?"
Vương Thanh cười: "Lúc anh ấy đi đã nói rồi, việc này chị tự làm chủ là được."
Mạt Mạt: "Vậy chị đi xem nhà trước, dành thời gian làm nhiều vịt ngâm tương hơn một chút, em mang cho cha nuôi và bạn bè nếm thử."
Vương Thanh: "Được, hai ngày nữa làm xong chị đưa tới cho em."
Mạt Mạt cười: "Chị dâu, chuyện giá cả, chị tự quyết định nhé, nhưng chúng ta phải đảm bảo chất lượng, chuyện này cũng là để cân nhắc cho cửa hàng tương lai."
Vương Thanh: "Chất lượng là cái gì?" Mat Mat giải thích: "Chính là phải dùng những con vịt không bị bệnh, không dùng vịt chết, điều đó chính là tự đập vỡ bảng hiệu đó, cũng sẽ gặp phải phiền phức."
Vương Thanh vỗ vào bắp đùi: "Chuyện này thì em yên tâm, chị nhất định sẽ không làm những chuyện trái với lương tâm."
Mặc dù Mạt Mạt tin tưởng Vương Thanh, nhưng vẫn kể câu chuyện của Ngô Giai Giai, để cho Vương Thanh ghi nhớ kỹ, Mạt Mạt hi vọng, làm đồ ăn nhất định phải an toàn vệ sinh, cô đã chịu đủ mọi loại đồ ăn mất vệ sinh trong tương lai rồi.
Mạt Mạt nói với chị Vương không ít chuyện, ví dụ như tiết vịt có thể làm thành miếng tiết, sau đó bán cho nhà hàng, làm thành canh miến tiết vịt, chờ sau này lúc ngành lẩu phát triển nhanh chóng, tiết vịt có thể bán cho quán lẩu.
Còn có một số nội tạng của vịt, đều có thể ngâm tương, Mạt Mạt tin, tương lai không xa, sẽ trở thành món ăn ngon kinh điển.
Vương Thanh nghe Mạt Mạt nói, đã mở ra cánh cửa của thế giới mới, đầu óc cũng sống lại, hận không thể bảo Mạt Mạt nói nhiều hơn một chút, mãi cho đến buổi chiều phải vê nấu cơm, Vương Thanh mới thoả mãn rời đi.
Mạt Mạt tiễn Vương Thanh ra ngoài, đã không thấy Dương Tuyết nữa, chắc là không gặp được ai, Dương Tuyết về bệnh viện rồi.
Buổi tối Mạt Mạt làm tôm hùm, Tùng Nhân nhìn cả bàn đây vỏ: "Tôm hùm ăn ngon, nhưng nhiều vỏ, nếu như tôm hùm giống cá mực đều là thịt thì tốt biết bao nhiêu."
Mạt Mạt dọn dẹp bàn: "Đừng nghĩ chuyện tốt nữa, mau tới rửa bát đi."
Tùng Nhân đứng dậy: "Mẹ, mẹ đừng dọn nữa, để con đọn là được rồi."
Mạt Mạt phủi tay: "Vậy được, chỗ này giao cho con."
Tùng Nhân: ".. Mẹ, không phải là mẹ nên khách khí nói là mẹ dọn được hay sao?"
Mạt Mạt trợn trắng mắt: "Từ nhỏ chỉ có con là lắm trò nhất, nên không thể khách khí với con, nhanh dọn đi."
Tùng Nhân: "Con biết rồi."
Mạt Mạt ngồi trở lại ghế sofa, lấy len đan đã tìm được ra, cô muốn khâu mấy cái nệm lót.
Tùng Nhân thu dọn nhà bếp cũng nhanh, rất nhanh đã quay lại rôi, chuyển kênh TV: "Mẹ, sắp đến tháng tám rồi, chúng con còn chưa tới chỗ mẹ làm việc để xem đâu, ngày mai đi xem một chút nhé mel"
Mạt Mạt không ngẩng đầu: "Sao đột nhiên con lại có hứng thú với chỗ mẹ làm việc?"
Tùng Nhân: "Dương Lâm nói, đặc khu kinh tế phát triển nhanh vô cùng, nên con muốn đi xem."
Lúc này Mạt Mạt mới ngẩng đầu: "Dương Lâm chú ý đến kinh tế?" Tùng Nhân gật đâu: "Đúng vậy, thân thể Dương Lâm không tốt, kiểm tra sức khoẻ để tham gia quân đội cũng không qua được, chắc là cậu ấy không làm nổi lính, cho nên cậu ấy muốn kinh doanh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận