Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1491. -

Chương 1491. -Chương 1491. -
Mat Mat biết sao lại ly hôn, cũng không muốn nói ra từ trong miệng của cô, chỉ cần từ trong miệng nàng nói ra, nhất định chọc phiền phức.
Bất kể là ai hỏi Mạt Mạt cũng cắn chết nói không biết.
Vương Thanh cũng nhiều chuyện đến hỏi, Mạt Mạt cũng không trả lời: "Chị dâu, một ngày em bận từ sáng sớm đến tối muộn, căn bản không gặp hai vợ chồng Trịnh Nghĩa, em thật sự không biết."
Vương Thanh cũng không nghĩ nhiều đã tin lời Mạt Mạt, bởi vì cô ấy cũng bận rộn, cô ấy chỉ là bà chủ của cửa hàng bán vịt ngâm tương mà đã bận rộn như vậy, huống chi Mat Mat là bà chủ của công ty lớn!
Vương Thanh không hỏi ra được điều gì từ chỗ Mạt Mạt, nhóm chị dâu ở đại viện cũng yên tĩnh, xem ra là thật sự không biết nguyên nhân.
Chủ nhật, Trang Triều Dương không trở về, Mạt Mạt ngủ ngon giấc, sáng sớm đã dẫn Mễ Mê đi đến cửa hàng đàn dương cầm cửa hàng để chọn, cùng đi còn có Trương Ngọc Linh, Trương Ngọc Linh ở cửa hàng bán đàn đợi Mạt Mạt.
Mạt Mạt không hiểu về đàn dương cầm, lúc đầu muốn chở về từ nước ngoài, lúc Trương Ngọc Linh đón Thất Cân, biết Mạt Mạt muốn mua đàn dương cầm, đã đề cử cửa hàng bán đàn. Mat Mạt vốn cho rằng đã hiểu rất rõ thành phố Z, nhưng thấy cửa hàng bán đàn rồi mới biết, cô hiểu biết còn chưa đủ sâu.
Thì ra vào lúc cô không chú ý, tất cả mặt tiền cửa hàng đều đã mở, cửa hàng đàn dương cầm đã sửa sang lại trang nhã, rộng rãi vô cùng.
Mạt Mạt nhìn xung quanh cửa hàng nhạc cụ, nhất thời có chút ngây người, có một loại cảm giác giao thoa thời không, giống như về tới tương lai.
Trương Ngọc Linh đi tới gọi một tiếng, Mạt Mạt mới hoàn hồn: "Mẹ nuôi, chờ lâu rồi al"
Trương Ngọc Linh lắc đầu: "Mẹ cũng vừa tới, đi thôi, đi vào nhìn xem.”
Mạt Mạt lôi kéo Mễ Mễ: "Được."
Mễ Mễ đi vào trong cửa hàng, trợn cả mắt lên, rất nhiều đàn dương cầm, khuôn mặt nhỏ kích động đỏ lên, đáng yêu như quả táo.
Trương Ngọc Linh vừa đi vừa nói: "Mẹ mua đàn dương cầm ở chính nhà này, ông chủ là thương nhân thành phố G, có kinh doanh qua lại với cha nuôi của con, giá cả vừa phải, nhãn hiệu cũng đều là nhãn hiệu có tiếng."
Mạt Mạt: "Con không hiểu gì về đàn dương cầm, lát nữa phải giao cho mẹ nuôi rồi."
Trương Ngọc Linh cười: "Được, cứ tin tưởng vào mẹ.”
Mạt Mạt tin tưởng Trương Ngọc Linh, Trương Ngọc Linh may năm này đi theo Khâu Văn Trạch có mặt ở không ít tiệc rượu, nhất là một số tiệc rượu do thương nhân Hồng Kông tổ chức, các bà lớn giàu có của thương nhân Hồng Kông có tu dưỡng có học thức, tiếp xúc nhiều hơn, Trương Ngọc Linh cũng học được không ít, đàn dương cầm cũng mua, trong lúc rảnh rỗi còn học đánh mấy bài.
Trương Ngọc Linh và ông chủ có quen biết, cả quá trình Mạt Mạt lắng tai nghe học tập, duy nhất phát biểu một lần chính là trả tiền.
Đàn dương cầm có chỉ phí cao, đều là nhập khẩu, rẻ nhất cũng phải một vạn, đắt hơn thì là hơn ba vạn, Trương Ngọc Linh chọn cho Mạt Mạt loại tâm trung, một vạn 5, màu trắng ngà, trông rất cao cấp.
Mạt Mạt mua đàn dương cầm, trong ngày hôm đó đưa về đại viện, vốn dĩ Mạt Mạt muốn ăn một bữa cơm với Trương Ngọc Linh.
Trương Ngọc Linh nói: "Buổi chiêu mẹ phải đến tiệc rượu cùng cha nuôi con nên không ăn với các con nữa."
Mạt Mạt cảm thấy tiếc nuối, cô làm bà chủ bận rộn nhiều việc, đã rất lâu không ăn cơm với mẹ nuôi, đưa mắt nhìn Trương Ngọc Linh rời đi, Mạt Mạt dẫn Mễ Mễ cũng trở về nhà.
Mạt Mạt vừa tới nhà không bao lâu, đàn dương cầm đã đến.
Đàn dương cầm khiến đại viện bùng nổ, mặc dù không đè được việc hai vợ chồng Trịnh Nghĩa ly hôn xuống, nhưng đã nổi lên không ít phong ba.
Mạt Mạt nên làm gì thì làm cái đó, những người chạy đến cửa nói những lời ghen ghét à, Mạt Mat cứ tự mình uống trà, cười nhạt cũng không đáp lời, chạy đến cửa cảm thấy chán, nên cũng rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận