Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1390. Sinh rồi 2

Chương 1390. Sinh rồi 2Chương 1390. Sinh rồi 2
Sinh rồi 2
Mạt Mạt cũng rất là lo lắng: "Đúng vậy, hôm qua sau khi từ tang lễ trở về, buổi tối đã không còn mở miệng nói chuyện nữa."
Đôi mày của người chủ nhiệm càng nhăn hơn: "Vậy thì không được, thế này đi, dẫn cô bé đi khám cổ họng đi."
Mạt Mạt nói: "Bây giờ tôi sẽ đưa cô bé qua đó."
Chủ nhiệm nói: "Tôi sẽ đi cùng cô."
Mạt Mạt tất nhiên đồng ý: "Cảm ơn."
Mễ Mễ làm xong kiểm tra, kết luận là cổ họng không có vấn đề, thanh quản cũng rất tốt, cô bé không nói chuyện có thể là bị cú sốc, bị tác động tâm lý, cái này phải đi khám bác sĩ tâm lý.
Trái tìm Mạt Mạt đau nhói, Mễ Mễ chắc là đã bị cú sốc, đổi lại người lớn cũng không chịu nổi, huống chi là một đứa trẻ nhạy cảm mới năm tuổi.
Cả bệnh viện chỉ có một bác sĩ tâm lý, còn phải làm bổ trợ tâm lý cho binh chủng đang làm nhiệm vụ, cô dẫn Mễ Mễ đến, bác sĩ nói: "Sau này hãy bên cạnh cô bé nhiều hơn, nói chuyện với cô bé nhiều hơn, cần có thời gian để đi ra khỏi đau thương, từ từ sẽ khỏi thôi, nếu như có vấn đề gì thì có thể đến tìm tôi."
Mạt Mạt thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải trợ ngại tâm lý ảnh hưởng đến nói chuyện là được rồi: "Làm phiền anh rồi, cảm ơn."
"Không cần khách sáo, tôi nên làm mà."
Mạt Mạt lại nói lời cảm ơn chủ nhiệm khoa tai, cô dẫn Mễ Mễ về nhà, con bé Mễ Mễ này rất nghe lời, chỉ là tâm trạng buồn bã không vui thôi.
Mạt Mạt dẫn hai đứa trẻ đi ra khỏi bệnh viện, vừa muốn lên xe thì bên cạnh có một chiếc xe lái đến, Mạt Mạt vội kéo các con lại: "Không bị dọa chứ!"
Hai đứa trẻ lắc đầu, Mạt Mạt chau mày lại, đây là cửa bệnh viện, lái xe nhanh như vậy, Mạt Mạt nhìn thấy người bước xuống xe thì ngạc nhiên, Dương Tuyết, trên chiếc váy của Dương Tuyết toàn là máu, được một người đàn ông mập mạp đưa vào bệnh viện, hình như là sắp sinh rồi.
Mạt Mạt tính nhẩm thời gian, không đúng, vẫn chưa đến tháng sinh mài
Thất Cân kéo tay mẹ: "Mẹ, về nhà."
Mạt Mạt ừ một tiếng rồi bé Thất Cân và Mễ Mễ lên xe, trên đường vê, Mạt Mạt ghé chợ, mua rất nhiều đồ ăn, đi ngang qua tiệm đồ chơi lại mua hai con búp bê.
Nói thật thì búp bê ở thời đại này có chút xấu xí, Mạt Mạt khá nhớ những con gấu bông của thời đại Sau này.
Mễ Mễ nhìn con búp bê trong tay, vội lắc đầu, tỏ ý không lấy, Mạt Mạt xoa xoa đầu của Mễ Mễ: "Sau này có muốn thứ gì thì có thể nói với dì nhé." Mê Me khit khit mũi: "Dạ."
Mặc dù giọng nói rất nhẹ nhưng Mat Mat vẫn có thể nghe thấy, cô khẽ nở nụ cười, cô bé chịu lên tiếng là được rồi.
Mạt Mạt trở về nhà, Thất Cân lạnh lùng đứng bên cạnh Mễ Mễ. Mễ Mễ cúi đầu nhìn con búp bê, suy nghĩ một lúc rồi đặt con búp bê vào trong lòng của Thất Cân, tự mình chạy đi giúp đỡ lấy đồ.
Thất Cân ngơ ngác, cậu bé là con trai, sao có thể đụng vào búp bê của con gái chứ, Mạt Mạt hiếm khi nhìn thấy bộ dạng ngẩn ngơ của Thất Cân nên phụt cười thành tiếng.
Thất Cân bực mình, cậu bé nhét con búp bê trả lại Mễ Mễ, đưa tay ra giành lấy cái túi trong tay cô bé, kết quả xách không nổi nên ngồi bệt mông xuống dưới đất.
Mạt Mạt ngơ ngác vài giây và bật cười ha hả thành tiếng, Mễ Mễ cũng ngạc nhiên, nhưng nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của em trai thì bật cười.
Thất Cân xoa xoa mông, xấu hổ quá đi thôi, cậu bé ném cái túi xuống, lạch bạch chạy vào trong nhà.
Mễ Mễ có chút nhếch môi, rồi lại tắt đi, cô bé nghiêng đầu mở miệng ra, cuối cùng không chịu nổi hỏi: "Có phải em trai đã giận không?"
Mat Mạt nghe thấy Mễ Mễ chịu nói chuyện thì rất vui mừng, cô xoa đầu của Mễ Mễ: "Không có, em trai là xấu hổ thôi, không cần lo lắng."
Mễ Mễ gật gật đầu, Mạt Mạt xoa lỗ tai của Mễ Mê: "Bé con, bây giờ có thể nghe thấy âm thanh rôi, không cần phải lớn tiếng trả lời đâu, dùng âm lượng con có thể nghe thấy là được rồi."
Mễ Mễ ngơ ngẩn: "Dạ, được."
Mạt Mạt nhặt cái túi do Thất Cân ném đi, nắm tay Mễ Mễ, Tiết Nhã đi ra từ nhà bên cạnh, Mạt Mạt hỏi: "Chị dâu, chị bị làm sao vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận