Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 676. Oán hận 2

Chương 676. Oán hận 2Chương 676. Oán hận 2
Oán hận 2
An An líu ríu giọng trẻ con: "An An nhớ bà ngoại, nhớ ông ngoại, cũng nhớ cậu út, còn có ông cố ngoại và bà cố ngoại nữa."
Điền Tình hôn An An một cái: "An An ngoan quá."
Mạt Mạt là người cuối cùng bước vào trong nhà, không ngờ lại thấy Liên Ái Quốc tới. Không chỉ có Liên Ái Quốc mà còn có cả Liên Tùng. Đã rất nhiều năm rồi Mạt Mạt không gặp lại Liên Tùng.
Liên Tùng ngồi trên ghế không lên tiếng, nhìn thấy Mạt Mạt nhìn thoáng qua, sau đó rũ mắt xuống.
Mạt Mạt nhìn thấy, trong lòng Liên Tùng đang oán giận cô!
Liên Ái Quốc xoa xoa tay: "Mạt Mạt về rồi à?"
"Chú út.”
"Ừ"
Điền Tình bế An An nói với Mạt Mạt: "Chúng ta về phòng trước đi."
Mạt Mạt đáp: "Dạ."
Lúc trở về phòng, Mạt Mạt nhỏ giọng hỏi: "Tại sao chú lại tới đây ạ?”
Điền Tình hạ giọng nói khẽ: "Liên Tùng sắp kết hôn, phía nhà gái thách cưới bốn loại hàng lớn, chú út của con không có tiền nên đến tìm ông nội con để đòi tiền đấy." * Bổn loại hàng lớn: Bốn loại hàng lớn tức là radio, xe đạp, máy may và đồng hồ đeo tay, đây là khái niệm xuất hiện sau cuối thập niên 50 thế kỷ XX, và cũng là đồ xa xi mà chỉ những gia đình khấm khá mới có thể có được.
* Bốn loại hàng lớn: Bốn loại hàng lớn tức là radio, xe đạp, máy may và đồng hồ đeo tay, đây là khái niệm xuất hiện sau cuối thập niên 50 thế kỷ XX, và cũng là đồ xa xi mà chỉ những gia đình khấm khá mới có thể có được.
Mạt Mạt hỏi: "Nhà gái làm gì ạ?"
"Mẹ cũng không nghe kỹ, chỉ nghe loáng thoáng mấy câu, nói là điều kiện gia đình không tệ, nhà gái làm cùng đơn vị với Liên Tùng."
Lúc này Liên Quốc Trung tiến vào: "Cha bảo em đi ra đấy."
Điền Tình đứng lên, Mạt Mạt không đi theo, cô cởi giày ra nằm lên giường, nghỉ ngơi với Trang Triều Dương.
Lúc Mạt Mạt đang mơ mơ màng màng chuẩn bị ngủ thiếp đi thì Điền Tình đi vào, trong tay cầm một xấp tiền, Mạt Mạt ngồi dậy, trong lòng đã có phán đoán: "Ông nội chia nhà rồi ạ?"
Điền Tình mở tủ, bỏ tiền vào, thở dài nói: "Chú út con mấy năm nay đều tìm đủ loại lý do đến vay tiền, lại còn vay mà không trả nên ông nội con đã hoàn toàn hết hy vọng vào chú út rồi, dù sao thì Liên Tùng cũng sắp kết hôn, sau này chú út con cứ để Liên Tùng quản, vậy nên ông nội con liền đem tiền tiết kiệm chia ra luôn."
Mạt Mạt tò mò hỏi: "Con thấy xấp tiền mẹ cầm cũng không ít, mẹ, rốt cuộc thì ông nội con có bao nhiêu tiền thế ạ?"
Điền Tình cười: "Một ngàn rưỡi đấy, mấy năm nay ông cụ tập trung tiết kiệm tiền, nếu không phải chú út con có mượn đi một ít thì còn có thể gần hai ngàn luôn đấy."
Mạt Mạt: "Ông nội cũng tiết kiệm được nhiều thật"
"Chứ sao nữa, mấy đứa ở lại nhà ăn cơm đi, cơm nước xong xuôi rồi lại qua nhà ông ngoại con cũng được."
"Dạ."
Ăn cơm xong, Mạt Mạt nhắc với cha chuyện trở về thành phố, Liên Quốc Trung trầm tư một lúc rồi nói: "Được rồi, để cha xử lý chuyện này."
Thanh Nghĩa trở về thành phố được rồi thì coi như Mạt Mạt cũng bớt lo được một chuyện. Mạt Mạt thấy tinh thần ông nội uể oải, liền để lại bánh ngọt rồi dẫn mấy đứa con rời đi.
Lúc trở lại khu nhà, An An lại bắt đầu mở ra chế độ nói nhiều. Cái miệng nhỏ liên tục nói, nói từ lúc rời khỏi nhà, đến chuyện ở trên tàu hỏa, mãi đến khi trở về, nói trọn vẹn một tiếng đồng hồ.
Miêu Chí thấy thằng nhóc cuối cùng cũng không nói nữa, thở ra một hơi, nói với Mạt Mạt: "Thằng bé có thể nhớ kỹ hết mấy chuyện này cũng khá đấy." Tùng Nhân bắt bài em trai mình: "An An có ghi lại trong sổ đấy ạ, lúc về còn cố ý xem lại một lần nữa đấy"
An An bĩu môi: “Anh hư quá."
Tùng Nhân làm mặt quỷ với An An, ánh mắt An An xoay tròn, nhảy xuống ghế sô pha đuổi theo Tùng Nhân, cái miệng nhỏ nhắn lại mở ra: "Anh ơi, tối nay em muốn ngủ với anh. Đến tối em sẽ kể chuyện cho anh nghe nhé, em biết rất nhiều chuyện xưa đấy, bây giờ để em kể trước cho anh nghe này..."
Tùng Nhân nghe xong, chắp tay lại: "Anh sai rồi, anh thật sự sai rồi mà."
An An cười tum tỉm, chạy đến bên cạnh Tùng Nhân, bàn tay nhỏ bé kéo quần áo của anh trai: "Em tha lỗi cho anh mà, anh trai, chúng ta cùng chơi với nhau đi, anh trai..."
"Hu hu, cứu với."
An An cười khanh khách, đuổi theo Tùng Nhân chạy khắp phòng.
Buổi tối An An ở cùng với Tùng Nhân. Mạt Mạt không để ý ánh mắt cầu cứu của Tùng Nhân xoay người trở về phòng, vừa mới thay quần áo lên giường, Trang Triều Dương liền ôm Mat Mạt: "Anh có chuyện muốn nói với em đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận