Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 1080.Thuong 2

Chuong 1080.Thuong 2Chuong 1080.Thuong 2
Cảnh cuối cùng, chính là Trang Triều Dương nhận được tin cô mất, anh nắm chặt nắm đấm, ôm ngực ho sù su nói với Vương Vũ,"Chú hối hận rồi, không nên cẩn thận dè dặt tiết lộ thông tin."
Mạt Mạt hiểu, Trang Triều Dương nói hối hận, Trang Triều Dương hối hận, hối hận vì tiết lộ tin tức từng chút một, khiến cô không thể gặp được em trai một lần.
Mạt Mạt luôn đi theo sau Trang Triều Dương, sau khi cô mất, sinh mệnh của Trang Triều Dương nhanh chóng kết thúc cũng chỉ là chuyện vài ngày.
Vương Vũ vội vã muốn tìm chuyên gia, Trang Triều Dương không cho, khoát tay,'Không cần đâu, sức khỏe của chú chú biết, cháu để chú yên tĩnh một lát."
Vương Vũ chỉ đành lui ra, ánh mắt Trang Triều Dương nhìn chằm chằm vào Mạt Mạt, Mạt Mạt bị dọa sợ hết hồn, lùi lại một bước.
Trang Triều Dương lẩm bẩm,"Xem ra thực sự không xong rồi, hoa mắt rồi, sao có thể nhìn thấy cô nữa chứ."
Mạt Mạt cảm thấy hơi nghi hoặc, bây giờ cô đang trong giấc mơ? Hay là thực tế? Hoặc là do cô tự nghĩ ra?
Mạt Mạt đang suy nghĩ thì a lên một tiếng, bỗng nhiên bật ngồi dậy, Trang Triều Dương bên cạnh cũng lập tức tỉnh dậy theo, sờ vào vợ, ướt nhẹp, trong lòng Trang Triều Dương sợ hãi, mất hết cả hồn vía.
Mạt Mạt vội vàng bật đèn, thấy không phải vỡ ối, là người vợ anh đầm đìa mồ hôi, lúc này Mạt Mạt cũng đã tỉnh dậy rồi.
Trang Triều Dương sốt sắng hỏi,"Làm sao thế? Em cảm thấy thế nào?"
Mạt Mạt hồi phục lại ý thức, đầu óc hơi hỗn loạn, lắc lắc đầu, vội vã nắm lấy tay Trang Triều Dương, kiếp trước Trang Triều Dương bảo vệ cô, kiếp này cũng vậy, cả hai kiếp dây dưa quấn lấy nhau, bọn họ có duyên số đời đời kiếp kiếp.
Mạt Mạt không lên tiếng, khiến cho Trang Triều Dương sợ hết hồn, kéo chăn ra, quấn chặt người Mạt Mat Di đi tới bệnh viện."
Mạt Mạt ngây ngẩn, sau đó ôi chà một tiếng. Mạt Mạt thấy tay Trang Triều Dương đang run rẩy, vội vàng nói: "Em không sao, chỉ là bị chuột rút thôi."
Trang Triều Dương nhìn quyển lịch"Thiếu mấy ngày nữa thôi, vào nằm viện."
Mạt Mạt giật giật khóe miệng,"Cho dù nằm viện cũng phải đợi đến ban ngày chứ, giờ đang nửa đêm nửa hôm, ra ngoài nữa em cảm cúm đấy."
Trang Triều Dương thấy vợ mình không sao, thần kinh căng thẳng lúc này mới giãn ra, thở phào nhẹ nhõm,"Em thực sự dọa anh chết khiếp, mơ thấy gì thế?" Mat Mat ôm cổ Trang Trieu Dương,'Em năm mơ thấy anh, mơ thấy anh vẫn luôn bảo vệ em, mơ thấy anh, Triều Dương, em thương anh, thực sự thương anh.”
Trang Triều Dương ôm vợ, vỗ vào lưng vợ mình "Không phải anh đang bình thường sao, có gì mà thương với tiếc, được rồi, không sao rồi."
Trong lòng Mạt Mạt khó chịu, cô đã chứng kiến cả một kiếp cô độc của Trang Triều Dương, tim cô như bị dao cắt, cô đau lòng, đau đến mức không thể hít thở nổi.
Trang Triều Dương cảm nhận được cảm xúc của vợ, thấy vợ đã ổn định lại, lúc này mới dỗ cô đi ngủ.
Mạt Mạt nắm chặt tay Trang Triều Dương, nói những lời ngọt ngào,"Nếu như, nếu như con người có kiếp sau, kiếp sau chúng ta vẫn còn cùng nhau."
Trang Triều Dương,"Vợ à, em đang nói lời tình tứ với anh à?"
Mat Mat gật đầu,"Đúng, em đang nói lời tình tứ với anh, em nói cả đời cho anh nghe được không?"
Trang Triều Dương khẽ cười một chút,'Anh sợ em chẳng có nhiều lời tình tứ như vậy để nói."
Mạt Mat lườm một cái,"Đừng có mà coi thường người ta, em nhiều mấy cái lời yêu thương tình tứ này lắm đó!"
Trang Triều Dương an ủi cô vợ đang xù lông,'Được, được, anh tin em, được rồi, nhanh ngủ đi" Trong mơ Mat Mat rất mệt mỏi, rất nhanh đã ngủ thiếp đi, Trang Triều Dương vuốt tóc vợ, hôn lên trán cô, khóe miệng cong cong rồi cũng chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Trang Triều Dương thu dọn một đống đồ đạc, đưa Mạt Mạt vào nhập viện, xe đến bệnh viện, Mạt Mạt được Trang Triều Dương dìu lên lầu, không nhìn thấy Chu Tiếu quàng khăn ở phía saul
Bạn cần đăng nhập để bình luận