Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1245. Không vui 1

Chương 1245. Không vui 1Chương 1245. Không vui 1
Không vui 1
Trang Triều Dương: "Anh nghĩ nếu trong tay cậu có nhiều lương thực thì anh sẽ mua lại, anh muốn giúp đỡ người khác."
Mấy ngày nay Trang Triều Dương đến thăm các gia đình chiến sĩ gặp khó khăn, có những người thật sự rất khó khăn, anh muốn trợ giúp một chút, tuy có thể không giúp được nhiều nhưng cũng hy vọng có thể qua được năm nay.
Trang Triều Dương chưa bao giờ nghĩ tới việc trực tiếp cho tiền. Trực tiếp cho tiền không tốt lắm, sẽ làm cho những người có tâm trí không kiên định thay đổi tính cách. Trang Triều Dương cho rằng trực tiếp cho lương thực tốt hơn, cũng sẽ không cho quá nhiều, chỉ cho một lượng vừa phải, sẽ không chết đói, còn làm cho bọn họ càng thêm trân trọng lương thực khó có được này.
Hơn nữa Trang Triều Dương còn có một nguyên tắc, đó chính là chỉ cho một lần này. Anh cho rằng, hiện tại cải cách, chỉ cần cố gắng thì sẽ không chết đói được. Năm nay là trường hợp đặc thù, do nạn côn trùng phá hoại nên lương thực bị giảm sản lượng.
Trang Triều Dương còn cho rằng, chỉ cần người có cốt khí thì sang năm ít nhất có thể giải quyết vấn đề ấm no. Anh cũng không muốn tạo cho những người này thói quen y lại, như vậy sẽ lệch khỏi ý định trợ giúp ban đầu của anh.
Thanh Nghĩa trầm tư: "Vậy để em kiểm tra lại kho hàng, lương thực trong đó cũng còn nhiều lắm, anh rể, em để lại cho anh một nửa, còn lại thì em quyên góp nhé."
Trang Triều Dương: "Vậy thì cậu giúp anh thêm một việc nữa, dùng danh nghĩa của cậu đi tặng lương thực giúp anh."
Khởi Hàng: "Cậu út, đây là chuyện tốt, vì sao không lấy danh nghĩa của cậu đi tặng?"
Trang Triều Dương: "Mấy đứa không hiểu đâu, vốn dĩ mấy đứa đã có quyên góp một phần rồi, bản thân đi trợ giúp người ta thì người khác cũng không nói gì. Nhưng mà cậu thì khác, trước đó cậu cũng định lấy danh nghĩa cá nhân Thiết Trụ để tặng, nhưng mà bây giờ để mấy đứa có thêm danh tiếng cũng tốt."
Mạt Mạt hiểu ý của Trang Triều Dương, Trang Triều Dương vừa mới đứng vững gót chân ở đây mà đã làm việc này, đây không phải là chọc cho người ta ghen ty, khoe khoang chính mình, làm nổi bật chính mình đó sao?
Phải biết rằng, không phải tất cả mọi người trong khu nhà này cũng đều có điều kiện tốt, có rất nhiều người không chỉ phải nuôi gia đình mà còn phải lo cho cha mẹ trong nhà, tiền cũng không dư dả bao nhiêu.
Điều kiện tốt cũng có, nhưng không phải tất cả mọi người đều sẵn sàng chỉ tiền. Nếu Trang Trieu Dương lấy tên cá nhân, mọi người trước mặt sẽ khen, vợ chồng hai người thật tốt bụng nhưng thực ra trong lòng chưa chắc đã vuil Có khi còn có thể mắng bọn họ nữa ấy chứ.
Nếu cái gai này cứ tiếp tục đâm xuống sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ sau này cùng với sự hòa hợp giữa mọi người.
Thanh Nghĩa và Khởi Hàng thì khác, hai người bọn họ muốn xây dựng nhà máy, cho nên làm thêm chút chuyện tốt thì mọi người cũng sẽ không nói gì, ngược lại còn cho rằng nhân phẩm của Thanh Nghĩa và Khởi Hàng không tệ.
Đôi khi, cùng một việc làm nhưng người khác nhau đi làm sẽ mang tới hiệu quả khác nhau.
Thanh Nghĩa quả thật cũng bối rối, bình thường những người cậu tiếp xúc đều là người làm kinh doanh, thật không thể hiểu được dụng ý của anh rể là thế nào.
Sau khi ăn xong, Thanh Nghĩa hỏi Mạt Mạt, Mạt Mạt nói nguyên nhân, Thanh Nghĩa nói: "Thì ra là như vậy, thật rất phức tạp."
Mat Mạt: "Được rồi đừng nghĩ nữa, mau đi lấy vịt sốt đi."
Thanh Nghĩa: "Em đi đây."
Thanh Nghĩa đi rồi, Khởi Hàng cũng đi, An An và Thất Cân đang quấn lấy cha đòi kể chuyện.
Trang Triều Dương lật cuốn sách truyện, An An và Thất Cân ríu rít: "Cha, quyển sách này bọn con xem hết rồi, cha đổi sách khác cho bọn con đi."
Trang Triều Dương thấy quyển sách truyện dày cộp, không tin: "Các con nghe hết rồi à?"
An An: "Đúng vậy, mấy hôm nay bọn con ở nhà bà ngoại nuôi, ngày nào ông Khâu cũng kể chuyện cho bọn con nghe hết."
Trang Triều Dương đặt sách xuống: "Trong nhà không có sách truyện, vậy để cha kể cho mấy đứa nghe chuyện đánh giặc nhé!"
An An im lặng một lúc: "Cha, con nhớ ra rồi, con sẽ đi đọc sách y khoa."
An An nói xong nhảy xuống sô pha, cũng không cho cha cơ hội nói chuyện, chạy một mạch lên lầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận