Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1276. Sợ hãi 2

Chương 1276. Sợ hãi 2Chương 1276. Sợ hãi 2
Mạt Mạt nhận tư liệu nhìn lướt qua: "Nói như vậy, Ngụy Vĩ cũng lấy được rồi hả?"
Thẩm Triết gật đầu: "Hôm qua Ngụy Vĩ đã ký hợp đồng rồi, sáng sớm hôm nay đã thay tên rồi, chúng ta cũng nhanh lên, đúng lúc hôm nay đều làm xong, cũng có thể có ngày nghỉ vui vẻ."
Mạt Mạt lấy ra hợp đồng đã soạn thảo: " Anh xem một chút."
Thẩm Triết nhìn lướt qua: " Quả nhiên là thầy giỏi tạo nên được trò hay, hoàn toàn không có vấn đề."
Mạt Mạt vẫn còn có chút lo lắng, đạt được sự khẳng định của Thẩm Triết Mạt Mạt rất vui vẻ, cô rất muốn nói cảm tạ, nếu như không có Dawes, cô không có khả năng lên tay nhanh như vậy.
Hiện tại có hợp đồng rồi, đến nhà máy đưa hợp đồng tới, xác nhận không có vấn đề trực tiếp ký hợp đồng, tốc độ phải gọi là nhanh, từ lúc đi vào nhà máy đến lúc đi ra tổng cộng hết một tiếng.
Lúc tiến vào vội vội vàng vàng, Mạt Mạt không có thời gian nhìn nhà máy, lúc đi ra không còn gấp gáp nữa, Mạt Mạt nhìn toàn cảnh, nhà máy không phải rất lớn, nhưng chiếm diện tích không nhỏ, hãng việc thu mua này quá đáng giá.
Thẩm Triết và người chủ cũ của nhà máy nói chuyện xong, Mạt Mạt phải cùng Thẩm Triết đi làm thay tên, còn phải đi lập hô sơ, xe vừa mới ra khỏi nhà máy, chỉ thấy Phạm Đông đứng trước nhà máy mà Ngụy Vĩ, sắc mặt muốn có bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khó coi.
Mạt Mạt thu hồi ánh mắt, hiện tại Phạm Đông thật hù dọa người, đoán chừng tức giận không nhẹ.
Tâm trạng của Thẩm Triết thoải mái không ít, bị Phạm Đông ngáng chân đã để lại cục tức, lúc này đã ra ngoài sạch sẽ.
Mạt Mạt dùng thời gian một ngày, giải quyết hết mọi chuyện cần thiết, mệt muốn chết rồi, khi về nhà nằm trên ghế sofa chỗ nào cũng không muốn động đậy.
Cơm tối là Tùng Nhân nấu mì sợi, ăn qua loa, Mạt Mạt đã muốn đi ngủ.
Mạt Mạt trở lại phòng ngủ, nghĩ đến Thất Cân ngoan ngoãn tự ngồi chơi, thầm cảm thấy bản thân nên thỏa mãn, nếu như nghịch ngợm giống Tùng Nhân lúc còn bé, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cô cũng không có ấy chứ!
Mạt Mạt nghĩ đi nghĩ lại, rất nhanh đã ngủ rồi, nửa đêm cảm giác bên cạnh có người, Mạt Mạt đột nhiên mở to mắt, chỉ thấy Trang Triều Dương đang ở bên giường thay quần áo, Mạt Mạt vỗ ngực ngồi xuống: "Anh làm em sợ muốn chết, không phải nói không trở lại à, làm sao lại về rồi hả?"
Trang Triều Dương thấy sắc mặt vợ trắng bệch, ngồi xuống nắm tay vợ: "Doạ em rồi hả?"
Mạt Mạt trừng mắt: "Anh nói xem? Làm anh vê lại không có tieng động nào vậy?"
Trang Triều Dương: "Sợ đánh thức em, cho nên cẩn thận chút, không nghĩ tới ngược lại hù dọa em."
Mạt Mạt lau trán: "Anh thận trọng, làm ra tiếng động trái ngược lại không giống anh, chỉ là em quá mệt mỏi, bất thình lình tự hù chính mình, quên mất nơi này là đại viện."
Trang Triều Dương lên giường, ôm chầm lấy vợ: "Đỡ hơn chút không, anh cho em kêu gọi."
Mạt Mạt xua tay: "Không cần, em không phải đứa nhóc, hiện tại đã không sao rồi, anh còn chưa nói, làm sao anh lại đột nhiên trở vê hả?"
Trang Triều Dương: " Cũng không có gì không thể nói, dòng người ở thành phố Z nhiều, căn cứ vào tin tức, có một vài phạm nhân vượt ngục đang trú ở thành phố Z, chúng ta phải phối hợp với công an làm đăng ký số người, cho nên trở lại rồi."
Mạt Mạt nằm xuống: "Quả thực người ở thành phố Z không ít, mỗi ngày đều có người đến bên này, ngay cả chúng ta bên này là nơi vắng vẻ cũng không có nhà cho thuê."
Trang Triều Dương: "Người quá tạp nham, cho nên tù nhân vượt ngục mới sẵn lòng trốn ở bên này, có tiên làm một thân phận mới sinh sống từ lúc mới sinh ra, người khác cũng không biết."
Mạt Mạt: "Không có cách nào cả, hiện tại ở niên đại này tin tức không liên kết với nhau, không có thẻ căn cước, không có mạng internet, không có camera giám sát khắp nơi, muốn tóm được tội phạm vượt ngục thì khó."
Từ lần trước sau khi Mạt Mạt thẳng thắn, Trang Triều Dương sẽ không hỏi chuyện tương lai, anh cũng sợ hãi, sợ hãi vợ có khi nào đột nhiên biến mất giống đời trước hay không, Trang Triều Dương nghe thấy vợ nhắc đến tương lai, nhịn không được ôm sát Mạt Mạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận