Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1733. -

Chương 1733. -Chương 1733. -
"Quả thật là vậy, phải rồi, việc này không chỉ là chủ ý của một mình Phùng Quyên."
Mạt Mạt có chút tiếc nuối nói: "Phùng Quyên rất SỢ, đi vào cái gì cũng khai ra, cũng đã nói người sau lưng, mặc dù không phải chủ mưu, nhưng Phùng Quyên cũng phải nhận sự trừng trị của pháp luật."
"Chủ mưu là ai thế?"
Mạt Mạt: "Ngốc nghếch, đương nhiên là đối thủ cạnh tranh của tôi, công ty của tôi phát triển tốt đẹp, khiến cho những người cùng ngành nghề có cảm giác nguy cơ, cho nên muốn bôi nhọ tôi, danh tiếng của công ty bị bôi đen, cô có muốn vùng dậy cũng khó khăn."
Te Hồng run lên: "Lòng người thật hiểm ác."
Mạt Mạt không thèm để ý mà nói: "Cạnh tranh mà thôi, chỉ là thủ đoạn thấp kém một chút, thương trường như chiến trường, mưu đồ đen tối toan tính gì cũng có, quen là được."
Tề Hồng: "Vẫn là cô thông suốt, đổi lại là tôi nhất định tức chết."
Mạt Mạt bật cười: "Đó là vì tôi gặp nhiều, nếu như đã thấy nhiều thì cô cũng sẽ lạnh nhạt giống như tôi, trái tim con người ấy à, đều sẽ dần dần mạnh mẽ lên."
"Cô nói đúng, tôi cũng phải từ từ mạnh mẽ, phải rồi, vậy Phùng Quyên thì sao? Xử phạt không?" "Đương nhiên, có chứng cứ, Phùng Quyên không có cách nào nguy biện, ba năm tù có thời hạn, còn phải bồi thường phí tổn thất danh dự cho công ty và cá nhân tôi, một khoản tiền lớn."
"Cô ta không bỏ ra nổi tiền đền phải không!"
"Không bỏ ra nổi thì càng tốt, cô ta sớm muộn gì cũng phải nôn tiền ra, ra tù thì từ từ mà trả tiền."
Tê Hồng: "Đúng, từ từ trả tiền."
Trung tuần tháng mười, Mạt Mạt đi tham gia hội nghị, đúng lúc là ngày nghỉ, Thất Cân ở công ty một mình, chờ Mạt Mạt trở về công ty, nhìn thấy trong tay con trai có một nắm bột thì trợn tròn mắt.
Mạt Mạt chỉ vào nắm bột: "Con trai, con có thể nói cho mẹ, đây là chuyện gì không?"
Thất Cân cau mày, nhìn chằm chằm đứa bé đang cúi đầu ăn điên cuồng: "Con cũng không biết, buổi trưa ra ngoài ăn cơm, sau khi trở về sau lưng đã có nó đi theo."
Mạt Mạt nhìn dáng vẻ ăn điên cuồng của đứa nhỏ, như này là đói bụng, lại thấy quần áo trên người bé con bị bẩn, nhưng vẫn nhìn ra được quần áo là đồ tốt, đứa bé ngẩng đầu một cái, đôi mắt to sáng lấp lánh nhìn Mạt Mạt, chớp mắt, Mạt Mạt lập tức bị dụ.
Nhưng Mạt Mạt cũng không xem nhẹ, đứa bé nhỏ như vậy, quần áo cũng không tệ, trong lòng có vô số ý nghĩ chạy qua, không phải là bị lừa bán chứt
Mấy năm này có rất nhiều vụ bị lừa bán, con cái lập gia đình sinh ra đứa nhỏ không phải con trai, nhất là ở nông thôn xa xôi, lừa bán đứa nhỏ đi, thích nhất là bán đi ở những nơi xa.
Mạt Mạt lại nhìn đứa nhỏ, đây là một bé gái, tròn vo, ai u, thật là đáng yêu.
Cô bé khoảng chừng bốn tuổi, không sợ người, Mạt Mạt nhìn cô bé, cô bé cũng nhìn lại Mạt Mạt, trong lòng Mạt Mạt có kết luận, đứa nhỏ này ở trong nhà giáo dục rất tốt, không sợ hãi.
Mạt Mạt hỏi Thất Cân: "Con báo cảnh sát chưa?"
Thất Cân gật đầu: "Vừa báo xong, cảnh sát sắp tới rồi ạ."
Mạt Mạt bảo trợ lý đưa một chiếc khăn mặt tới, Mạt Mạt ngồi bên cạnh đứa bé, lau mặt cho cô bé.
Cô bé sợ nhột, vẫn luôn cười khanh khách, không sợ Mạt Mạt, hai mắt linh động, đây là một đứa nhỏ thông minh.
Mạt Mạt hỏi dịu dàng: "Người bạn nhỏ, cháu mấy tuổi rồi?"
Cô bé bỏ đồ ăn trong tay xuống: "Bốn tuổi rồi, cháu tên là Viên Viên, dì ơi, dì có thể dẫn cháu đi tìm mẹ không?”
Mạt Mạt cười, con bé này là đứa thông minh từ sớm: "Mẹ cháu tên là gì, sao cháu lại đi lạc?”
Cô bé: "Me cháu tên là Lục Linh, cha cháu là Cát Minh, cháu là Cát Giai Giai, cháu cũng không biết đi lạc như thế nào, cháu bị bảo mẫu bế đi, sau đó cháu chạy được, dì ơi, dì có thể giúp cháu tìm được mẹ không?”
Mạt Mạt: "Bảo mẫu bế cháu đi?"
Cát Giai Giai gật đầu: "Bảo mẫu bế cháu đi, bà ấy đưa cháu lên xe, cháu muốn chạy, nhưng cho cháu ăn gì đó cháu không biết, lúc tỉnh lại thì đã sắp xuống xe rồi, cháu nhân lúc xuống xe có nhiều người nên chạy đi, di ơi, đã rất lâu rồi cháu không được ăn gì, cháu nhớ mẹ, cháu muốn về nhà."
Mới vừa rồi cô bé còn giống như bà cụ non, khóc oà lên, khóc to vô cùng, cô bé đã làm không tệ rồi, những đứa trẻ bình thường cũng không có bản lĩnh giống như cô bé này.
Khả năng là có liên quan đến sự thông minh sớm của cô bé, Mat Mạt ôm đứa nhỏ, vỗ lưng cô bé, nhà của cô bé không phải ở nơi này, hơn nữa xem ngôn từ và sự giáo dục của cô bé, trong nhà cũng không đơn giản, cô bé nhỏ như vậy bị lạc, nhất định sẽ tìm cô bé.
Mạt Mạt dỗ một lúc, cảnh sát đã đến, cô bé không muốn đi, cảnh sát cũng không có cách, mạnh mẽ bế đi là khóc, cuối cùng bất đắc dĩ, chỉ có thể để Mạt Mạt tạm thời trông coi.
Mạt Mạt thấy đứa nhỏ lo lắng sợ hãi, bàn giao công việc xong, bế cô bé về nhà.
Cô bé thích nhất là gần gũi với Thất Cân, khả năng đứa nhỏ chỉ là đơn thuần, mặc dù Thất Cân luôn lạnh mặt, nhưng trong lòng Thất Cân là một đứa nhỏ tốt bụng, nếu không cô bé cũng sẽ không theo Thất Cân về. Mat Mạt tắm rửa cho cô bé, lục tìm quân áo trước kia của Mễ Mễ, may mà tất cả quần áo của Mễ Mễ đều không tặng hết cho người khác, nhưng cô bé mặc có hơi nhỏ, bởi vì mập.
Mạt Mạt bảo Thất Cân trông cô bé, cô đi ra ngoài mua quần áo và giày dép, quay về cầm một bộ quần áo, cô bé vô cùng đáng yêu, mềm mại, dễ thương.
Trong nhà có thêm một đứa nhỏ, náo nhiệt hơn, Mạt Mạt bế cô bé, đi theo Vương Thanh nói chuyện phiếm, Vương Thanh tức giận nói: "Phải chém nghìn đao, đứa trẻ ngủ là của quý, vậy mà bắt cóc đứa nhỏ, bắt được nên phán tử hình."
Mạt Mạt: "Chuyện không đơn giản như vậy, nhà con bé này nhất định không đơn giản, em đã hỏi con bé, bảo mẫu ở nhà bọn họ rất lâu rồi, nếu không cũng không tin tưởng giao cho việc trông đứa nhỏ, khả năng có âm mưu øì cũng khó nói."
Vương Thanh: "Em nói đúng, một bảo mẫu làm gì có lá gan này, phía sau nhất định có người, cô bé đáng thương, may mà con bé này thông minh, nếu không còn không biết đưa đến nơi nào."
Mạt Mạt gật đầu: "Đúng vậy, cho nên sau này giáo dục con cái phải để tâm, không được xao nhãng, nhất định phải học thuộc tên cha mẹ và địa chỉ nhà."
"Đúng, nhất định phải như vậy, bây giờ một nhà chỉ được một đứa, đứa con bảo bối thất lạc, đều là đòi mạng đói”
Mạt Mạt nhìn đầu cô bé một cái, như này là buồn ngủ, Vương Thanh cũng trở về nhà, Mạt Mạt bé cô bé, ước lượng, thật nặng, Mạt Mat sợ đứa nhỏ tỉnh lại sợ hãi, bế vào trong phòng mình, xoa bàn chân có hơi sưng lên của cô bé, con bé này thật lợi hại.
Vậy mà đi bộ từ nhà ga tới, mặc dù công ty của cô cũng tính là gần so với nhà ga, thế nhưng cũng rất xa, đoán là đi tìm cục công an, cũng không tìm được mà đụng phải Thất Cân.
Mạt Mạt bảo Thất Cân đến trông đứa nhỏ, cô xuống lầu nấu ít đồ ăn, chủ yếu là ninh chút cháo, cũng không biết cô bé đã ngồi tàu hoả bao lâu, ở trên tàu hoả vẫn luôn ngủ, bây giờ vừa ăn vài thứ, vẫn nên uống ít cháo mới đỡ hơn chút.
Buổi tối Trang Triều Dương trở về, đã phát hiện trong nhà có thêm một bé gái, hơn nữa là cô bé vô cùng thích thú, cô bé mập mạp, rất dễ dàng nhận được sự yêu thích.
Cô bé biết mình không sao, ngọt ngào gọi chú.
Trang Triều Dương vui vẻ lên tiếng, hỏi vợ: "Đây là bé con nhà ai thế?"
"Chuyện có hơi phức tạp, như này..."
Mạt Mạt nói xong, Trang Triều Dương đã đập bàn, may mà dự tính có đứa nhỏ, nên đã nén lại cơn thịnh nộ, Mạt Mạt nói: "Được rồi ăn cơm đi, con bé này, chờ tìm được cha mẹ nó là biết rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận