Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1209. Sức mạnh 1

Chương 1209. Sức mạnh 1Chương 1209. Sức mạnh 1
Sức mạnh 1
Ngày hôm sau, gió ngoài trời vẫn chưa ngừng, thậm chí gió còn lớn hơn một chút, làm gãy rất nhiều cành cây. Mạt Mạt không cho Tùng Nhân đi ra ngoài nữa, mấy đứa nhỏ đều ở nhà.
Vương Thanh đã làm xong vịt và đã chuyển đi, lúc Vương Thanh quay về nói với Mạt Mạt: "Chị đưa sang đó, roi lại nhận thêm đơn hàng một trăm con nữa."
Mạt Mạt nhìn ra ngoài cửa sổ: "Thời tiết này có bắt vịt được không?"
Vương Thanh nói: "Chị đã nói rõ tình hình rồi, thời tiết này xem ra là sắp có bão, người mua nói chờ bão tan rồi làm cũng không muộn, chỉ là họ đặt hàng với chị trước, để một thời gian nữa rồi chị làm cũng được, cũng không cần gấp lắm."
Mạt Mạt yên tâm: "Vậy thì được, nếu không gió lớn như vậy, ra ngoài không an toàn."
Vương Thanh gật đầu: "Chính là như thế đấy, thời tiết này quá nguy hiểm, cũng may mà đồ dùng trong nhà chị đã mua đủ rồi. Chị dặn em này, hai ngày nay tuyệt đối không được đi ra ngoài, còn phải đóng hết cửa sổ trong nhà lại."
Mạt Mạt nói: "Em nhớ kỹ rồi, chị dâu yên tâm đi."
Vương Thanh: "Nhớ kỹ là tốt, trong khu nhà này chỉ có nhà em là chưa từng trải qua bão lần nào hết, trải qua một lần là biết, sau này sẽ có kinh nghiệm. Kỳ thật cũng không có chuyện gì nghiêm trọng hết, em cũng đừng sợ, nếu em sợ quá thì chị sang đây ở cùng với em."
Mạt Mạt xua tay: "Chị dâu, em có thể tự xử lý được mà, chị không cần lo lắng quá cho em như thế."
Vương Thanh đã có chút hiểu biết về Mạt Mạt, Mạt Mạt tính tình mạnh mẽ, cũng không phải là người nhát gan, cười nói: "Được rồi, chị cũng yên tâm, chị về trước đây."
Mạt Mạt nói: "Để em tiễn chị."
Vương Thanh: "Thôi đừng, gió bên ngoài lớn lắm, em di ra ngoài có khi bị thổi bay đấy, để chị tự về được rồi."
Mạt Mạt vẫn kiên trì đi ra ngoài, kỳ thật Mạt Mạt cũng không tính là quá gầy, một trăm lẻ năm cân (52. 5kg), nhưng cân nặng này vẫn bị gió bên ngoài thổi cho đứng không vững, cô khóa cổng xong quay vào trong nhà cũng phải tốn công tốn sức.
Mạt Mạt đóng cửa lại, thở ra một hơi, thời tiết này thật sự quá dọa người.
Buổi tối Mạt Mạt nhận được điện thoại của Trang Triều Dương, Trang Triều Dương cũng không yên lòng. Trong nhà chỉ có vợ, hơn nữa căn nhà lớn như vậy nên rất trống trải, anh lo vợ sẽ sợ hãi, cũng sợ hai đứa bé nhỏ nhất sẽ náo loạn.
Mạt Mạt nói: "Yên tâm đi, bọn nhỏ ngoan lắm, hơn nữa mấy đứa đều là con trai hết, không sợ một chút chuyện này đâu. Ngược lại anh mới phải là người chú ý an toàn nhiều hơn đây."
Mạt Mạt lo lắng không phải không có đạo lý, những người như Trang Trieu Dương trong thời tiết như thế này cần phải đảm bảo an toàn cho nhân dân khu vực gần đó, còn phải phụ trách cứu người, Trang Triều Dương mới cần phải chú ý an toàn nhất.
Trang Triều Dương nói: "Yên tâm đi, bên này bọn anh đã được huấn luyện hết rồi, anh không sao."
Mạt Mạt nghe trong lòng hơi lo lắng, vừa định trả lời, điện thoại liền vang tiếng tút tút, đây là tiếng kết nối đã bị ngắt. Mạt Mạt nhìn tiếng gió gào thét bên ngoài cửa sổ, có lẽ đường dây điện thoại đã bị đứt rồi.
Mạt Mạt đặt điện thoại xuống, Tùng Nhân nói: "Mẹ, tivi không có tín hiệu."
Mạt Mạt nhìn sang, trên tivi là một màu trắng xóa, cô đứng dậy tắt tivi: "Chắc là có chỗ nào đó bị sự cố rồi, chờ gió ngừng rồi sửa chữa là được, cũng trễ rồi, mấy đứa mau lên lầu đi ngủ đi."
Tùng Nhân đứng lên: "Mẹ, mẹ không lên lầu à?"
Mạt Mạt ngồi trên sô pha, cầm lấy kim đan: "Mẹ đan nốt phần còn lại đã rồi đi ngủ, con dẫn mấy em đi tắm rửa trước đi."
Tùng Nhân: "Được rồi, bọn con lên lầu trước đây."
Mạt Mạt: "Ừ."
Mạt Mạt chờ bọn nhỏ lên lầu lại tiếp tục đan áo len. Áo len này là đan cho Trang Triều Dương, mùa đông ở thành phố Z tuy rằng không lạnh như phương Bắc, nhưng nơi này gân bờ biển, gió mùa đông cũng là gió lạnh, thủy triều còn lạnh hơn, chưa đến mức phải mặc áo bông quần bông nhưng áo len quần len là phải chuẩn bị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận