Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1203. Đâm vào tim 1

Chương 1203. Đâm vào tim 1Chương 1203. Đâm vào tim 1
Diệp Phàm cũng không nói lời thừa thãi mà hỏi thẳng vào vấn đề: "Cô và nhà họ Khâu có quan hệ gì?"
Mạt Mạt bị hỏi mà mông lung, Diệp Phàm mất kiên nhẫn: "Hôm nay tôi thấy cô đi vào công ty của nhà họ Khâu, cô và nhà họ Khâu có quan hệ gì?”
Diệp Phàm biết Liên Mạt Mạt có một người kết nghĩa có tiền, mặc dù cô ta không ở đại viện nhưng có bạn bè ở đó, lúc ấy nghe miêu tả cô ta đã cảm thấy người đàn ông kia rất quen thuộc, lần này nhìn thấy Liên Mạt Mạt đi vào công ty của nhà họ Khâu, trong lòng cô ta rất không muốn thừa nhận, cho nên cô ta cố ý trở về chặn Liên Mạt Mạt lại, chính là để chứng thực suy nghĩ của mình.
Lúc này Mạt Mạt mới bắt được đầu mối, cũng không giấu diếm: "Là nhà cha mẹ nuôi tôi, chị Diệp hỏi chuyện này có gì không?"
Diệp Phàm trở nên thất thần, giống như là không tin, nhưng lúc này lại không tìm ra lý do, mím môi, không trả lời Mạt Mạt, quay người về sân trong, đóng cửa ầm một tiếng, cửa đập có chút vang dội.
Mạt Mạt nháy mắt mấy cái, hôm nay cô thẳng thắn nói ra quan hệ với nhà họ Khâu, xem như đã triệt đã đánh vỡ những thứ mà Diệp Phàm tự an ủi bản thân, cô ta trút giận ra cũng là bình thường.
Mạt Mạt về nhà, Thất Cân cọ vào người mẹ, Mạt Mạt ôm con trai út: "Mẹ phải nấu cơm trưa, hôm nay ăn bánh canh được không?"
Thất Cân không kén ăn, cũng không có đồ ăn nào đặc biệt yêu thích, trên mặt không có sự mừng rỡ, khô khan gật đầu: "Vâng."
Mạt Mạt nhìn một cái, được rồi, cô hỏi nhầm người rồi.
Buổi trưa Mạt Mạt vừa ăn cơm xong, Vương Thanh tới nhà, cô ấy hỏi: "Thế nào rồi?"
Mạt Mạt nói: "Chị dâu yên tâm đi, cha nuôi em nếm thử, hương vị rất không tệ, buổi chiều ông ấy phải đi gặp bạn bè, sẽ mang theo, chờ có tin rồi, buổi chiều có thể gọi điện thoại cho em, đến lúc đó em lại gọi cho chị, tránh cho chị cứ phải chạy đi chạy lại, thời tiết này nóng quá."
Vương Thanh nghe xong, cuối cùng một chút lo lắng cũng không còn: "Được, vậy chị về đợi điện thoại."
Vương Thanh đến nhanh, đi cũng nhanh, Mạt Mạt tiễn Vương Thanh đi, về nhà ngủ trưa.
Ba giờ chiều Khâu Văn Trạch điện thoại tới, một lần mua một trăm con vịt ngâm tương, Mạt Mạt xác nhận lại một lần nữa: "Cha nuôi, thật sự là 100 con ạ”
Khâu Văn Trạch nói: "Đúng, một trăm con, hôm nay cha cầm theo mấy con vịt ngâm tương đến, một bàn người đều hỏi chỗ mua, cha tuyên truyền rồi, bọn họ và cha mua một trăm con, bảo cha trước hết để cho bên này làm, chờ nhóm này làm xong, sau này bọn họ tự mình tới mua." Mat Mat quan tâm nhất là: "Vậy tiên thì sao ạ? Lúc nào đưa?”
Khâu Văn Trạch: "Buổi tối cha đưa tiền đến chỗ con, một trăm con vịt ngâm tương tốt nhất là ngày kia có thể làm xong, mọi người đang chờ lấy nó để làm lễ vật."
Mạt Mạt tính toán tốc độ chị dâu Vương Thanh làm vịt: "Ngày kia chắc là được, con cảm ơn cha nuôi."
Khâu Văn Trạch: "Được rồi, cha đi làm việc đã, buổi tối cha đến đó một chuyến."
Mạt Mạt: "Vâng."
Mạt Mạt cúp điện thoại, gọi cho Vương Thanh, cô ấy nói: "May mà chị đã tìm thấy mấy nhà nuôi vịt rồi, đã đàm phán xong, nếu không thì không đủ đâu, chuyện mua bán lần này làm xong, chị phải bắt nhiều vịt hơn chút trở về."
Mạt Mạt nói: "Chuyện bắt vịt có thể phân công ra ngoài, không cần phải tự mình làm, như vậy có thể nâng cao hiệu suất."
Vương Thanh: "Được, anh Vương nhà chị về rồi chị bảo anh ấy giúp chị tìm người, ai da, một trăm con là đơn đặt hàng lớn, một con 5 đồng, Mạt Mạt, có phải quá đắt không, hay là giảm giá xuống?"
Mạt Mạt nói: "Không đắt, chị dâu, chị không thể chỉ tính mỗi tiền bắt vịt, chị còn có tiền nhân công, còn có phí thuê cửa hàng, còn có gia vị để làm vịt, đây đều là chỉ phí, với lại vịt ngâm tương này của chị sau này có thể trở thành thương hiệu, ban đầu định giá năm đồng không đắt."
Vương Thanh không hiểu, nhưng cô ấy biết nghe theo Liên Mạt Mạt thì nhất định đúng, khoản buôn bán đầu tiên này, tiền thuê cửa hàng một năm đều sẽ kiếm lại được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận