Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 161. Đi đường không phát ra tiếng động? 1

Chương 161. Đi đường không phát ra tiếng động? 1Chương 161. Đi đường không phát ra tiếng động? 1
Đi đường không phát ra tiếng động? 1
Mạt Mạt ngẩng đầu ngập ngừng nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình, người đàn ông này khoảng hai tư hai lăm tuổi. Anh mặc một bộ đồ Trung Sơn gần như còn mới, đôi mắt rất đẹp, là một đôi mắt biết cười, sống mũi cao, khuôn mặt cũng ưa nhìn, nếu ở thì tương lai mà trở thành ngôi sao nhất định sẽ nổi tiếng.
Mạt Mạt nhìn hồi lâu, nhưng cô không nhớ mình có quen người này: "Anh biết tôi à?"
Chu Dịch cười nói: "Anh biết ngay em không nhớ mà, nhưng sâu róm thì còn nhớ chứ?”
"Đương nhiên nhớ rồi, hoá ra anh là Chu Dịch, con trai cả của chú Chu. Anh thay đổi quá nhiều, người ta thường nói con gái mười tám tuổi sẽ lột xác, sao anh cũng thay đổi nhiều vậy?"
Mạt Mạt vô cùng kinh ngạc, trong ký ức của cô, Chu Dịch vẫn là một cậu bé đen như than, nhưng bây giờ làn da của anh còn trắng hơn cả phụ nữ, khiến cô có chút kinh ngạc.
"Anh chỉ không chống nắng thôi, hồi nhỏ anh cũng trắng như vậy mà, em ngồi xe lửa đi đâu thế?"
Mạt Mạt nói: "Em và mẹ nuôi đến thành phố D, còn anh thì sao?"
Lúc này Chu Dịch mới chú ý tới Trương Ngọc Linh, Trương Ngọc Linh biết anh ấy: "Xin chào dì Trương."
Trương Ngọc Linh mỉm cười: "Cái thằng nhóc này, giờ mới chú ý đến dì, đáng đánh."
"Cháu rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Mạt Mạt, dì đừng trách cháu. Tại chú Liên hết đấy, chú ấy giấu Mạt Mạt kín quá, gặp mặt nhau cũng khó. Từ sau khi cháu về nhà ông nội, hai đứa cháu chưa từng gặp lại nhau.”
Vẻ mặt Mạt Mạt có chút mất tự nhiên, cô vẫn còn nhớ chú Chu và dì Thẩm đã nói về chuyện xem mắt của họ, chắc chắn Chu Dịch biết chuyện này.
Trương Ngọc Linh vòng tay ôm Mạt Mạt: "Đương nhiên phải giấu con gái dì đi rồi. Cháu thì sao, vừa về mà lại định đi đâu thế?"
"Cháu trở lại trường học để lấy bằng tốt nghiệp. Thật trùng hợp, trường đại học cháu học cũng ở thành phố D."
Mạt Mạt kinh ngạc, năm nay Chu Dịch hai mươi bốn tuổi, tốt nghiệp sớm vậy à?
"Không biết anh học trường đại học nào thế ạ?"
"Chính trị và Pháp luật, khoa Chính trị học và Hành chính!"
Lễ ra Mạt Mạt nên nghĩ ra từ lâu, con cái nhà họ Chu đều sẽ tham gia thi ngành này, cô cười khan: "Cũng khá tốt."
Chu Dịch hỏi Mạt Mạt: "Còn em thì sao, vẫn định tham gia kỳ thi bác sĩ quân y à.” "Vâng ạ, không tốt sao anh?"
"Tốt lắm. Mạt Mạt, đã nhiều năm không gặp, em không có lời gì muốn nói sao?"
Mạt Mạt trả lời rất dứt khoát: "Không ạ."
Chu Dịch mím môi: “Dù sao chúng ta cũng coi như là cùng nhau lớn lên."
"Ký ức của em về anh không được tốt lắm."
Mạt Mạt nói thật lòng đó, Chu Dịch là một đứa trẻ xấu tính, thích bắt nạt cô, nếu cô mách lẻo thì anh sẽ tiếp tục bắt nạt cho đến khi cô không dám mách mới thôi, cô không đánh anh là may lắm rồi.
Chu Dịch sờ mũi, chàng trai bên cạnh Chu Dịch khều Chu Dịch: "Người anh em, có phải anh quên giới thiệu tôi rồi?"
Lúc này Chu Dịch mới nhớ đến bạn học của mình: "Đây là đàn em của cháu, Trần Đông, đây là dì Trương và đây là Mạt Mạt."
Trần Đông nháy mắt với Chu Dịch, Chu Dịch giậm chân thật mạnh, Trần Đông nghiến răng chào hỏi: "Xin chào dì Trương và Mạt Mạt”
Mạt Mạt giả vờ như không nhìn thấy, Trương Ngọc Linh mỉm cười coi như chào hỏi, sau đó bà ấy ngồi xuống giường dưới đối diện với Mạt Mạt. Bà ấy ngồi ở đây nên Chu Dịch và Trần Đông chỉ có thể ngồi giường trên.
Trương Ngọc Linh không nhiệt tình với Chu Dịch lắm, bà thực sự coi Mạt Mạt như con gái ruột của mình. Đúng là nhà họ Chu là một gia đình nổi tiếng, nhưng bà không may lạc quan ve điêu đó, nhà ho Chu quá lớn và các chỉ cứ nối đuôi nhau. Nếu Mạt Mạt gả tới đó sẽ không được hạnh phúc, trong vòng vài năm, cô con gái cưng của bà nhất định sẽ thay đổi, bà sẽ đau lòng và xót xa.
Mạt Mạt nháy mắt với mẹ nuôi, Trương Ngọc Linh thở phào nhẹ nhõm, biết con gái hiểu mình, bà nói: "Mẹ nghỉ ngơi trước."
Mạt Mạt vòng tay ôm lấy Khâu Hiếu: "Vâng."
Trương Ngọc Linh không đợi tàu rời ga mà đã đắp chăn đi ngủ, sau khi tàu rời ga, Mạt Mạt vẫn kể chuyện không ngừng. Chu Dịch nhiều lần muốn cắt ngang nhưng không chen vào được, cuối cùng anh phủ quần áo lên người rồi nằm xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận