Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 608. Hạnh phúc nhân đôi 2

Chương 608. Hạnh phúc nhân đôi 2Chương 608. Hạnh phúc nhân đôi 2
Hạnh phúc nhân đôi 2
Mạt Mạt nhìn đi chỗ khác: "Hôm trước tôi trở vê Bình Trấn có gặp được Chu Dịch, nghe anh ta nói bởi vì có mấy giáo viên bị chuyển xuống nên bây giờ đang thiếu giáo viên, họ đang có kế hoạch tuyển dụng một số người. Hình như trong trấn sẽ cấp năm suất tuyển dụng giáo viên tiểu học cho quân khu đấy"
"Cái mà tôi muốn nói chính là việc này đấy, tổng cộng chỉ cho có năm suất. Cô nói xem, nếu không thì hào phóng thêm một tí, chọn hết người từ quân khu luôn đi, giờ thì hay rồi, chỉ cho có năm suất, đây không phải là để cho mọi người tranh cướp với nhau hay sao?"
Mạt Mạt nói: "Không thể đều chọn hết từ quân khu được, trong trấn cũng có không ít người đang không có việc làm, mà trường học cũng không phải là do quân khu quản lý. Người ta có thể cho cô như vậy đã là tốt rôi."
"Cô có ý kiến gì không? Trong khu chúng ta, cô dạy học rất tốt, người nào cũng biết tiếng đấy."
Mấy năm nay mùa đông năm nào cũng tổ chức học tập. Mạt Mạt đã tập hợp các chiến sĩ trong trung đoàn của Triêu Dương lại để cùng dạy. Kết quả giảng dạy rất có hiệu quả, tài liệu do cô biên soạn ra được chuyển đến từng trung đoàn. Liên tục dạy nhiều năm như vậy, về cơ bản thì trình độ văn hóa của các chiến sĩ trong trung đoàn đã ngang cấp độ trung học co SỞ.
Chuyện này khiến cho rất nhiều người để mắt tới, đặc biệt là năm ngoái, Mạt Mạt và Y Y đổi thành giảng bài ở nhà ăn, có rất nhiều người mang vở đến nghe giảng. Bây giờ Mạt Mạt và Y Y có không ít học sinh đấy!
Mạt Mạt lắc đầu, đối với việc nâng cao trình độ văn hóa quân khu, cô làm vợ quân nhân, có năng lực thì đương nhiên cô sẽ tự nguyện hỗ trợ, nhưng đi làm thì cứ quên đi.
"Tôi không có hứng thú đâu, Tùng Nhân ngang tuổi này nghịch lắm, tôi không muốn đi đâu cả, ở nhà trông con thế này là tốt rồi. Sao nào, cô muốn đi à?"
Tê Hồng xua tay: "Tôi cũng không phải là người có khả năng dạy học đâu, mấy năm nay dạy lớp xóa mù chữ là đã hết cỡ rồi."
Mạt Mạt cười: "Tôi được giải phóng rồi, năm nay không cần đến tôi nữa."
"Tại sao thế?"
Mạt Mạt: "Ngốc quá, mấy năm nay tôi dạy ra được rất nhiều đồ đệ, bây giờ bọn họ có thể dạy lại được cho người khác rồi thì đương nhiên sẽ không cần đến tôi nữa. Rốt cuộc thì tôi cũng không phải là quân nhân, cũng chỉ bởi thật sự thiếu người mới để tôi đến dạy học. Bây giờ đã có người dạy học rồi thì tôi sẽ được thoải mái hơn. Mùa đông năm nay tôi muốn làm mèo lười ngủ đông."
Tê Hồng rũ vai: "Cô thì thoải mái rồi, còn tôi cứ phải ôm hết. Gần đây có người chuyển nghe, lại có người mới tới, năm nay tôi lại có thêm một nhóm học sinh mới nữa."
Mạt Mạt võ vai Te Hồng: "Cố lên, tôi sẽ cổ vũ cho cô."
Tề Hồng cười tửm tỉm: "Không nói chuyện này nữa, nghe nói mẹ chồng Y Y đã về hưu rồi à?"
Mạt Mạt gật đầu: "Y Y lại mang thai, dì Đổng muốn trông cháu nên đã xin về hưu sớm."
"Năm nay đoàn nghệ thuật cũng có rất nhiều người chuyển nghề về địa phương rồi, có phải lại tuyển thêm tân binh không nhỉ?"
"Không phải đâu, ngày hôm qua tôi có đi thăm Y Y, nghe di Đổng nói hai năm nay se không tuyển tân binh cho đoàn văn công nữa mà sẽ hợp nhất, điều một ít người từ đoàn khác tới."
Tê Hồng không quan tâm đến đoàn văn công: "Cũng trễ rồi, cô về nấu cơm đi. Tâm Bảo, con về nhà với mẹ."
Mạt Mạt cũng đứng dậy theo: "Tùng Nhân, Vân Kiến, Vân Bình, về nhà thôi."
Te Hồng chờ mấy đứa nhỏ đi tới liền hỏi: "Cậu út của cô đã đi nửa năm rồi, cũng phải về chứi!"
Mạt Mạt nhẩm tính thời gian: "Đúng là đã nửa năm rồi, mỗi năm cậu ấy cũng phải về nửa năm, có lẽ là sắp về rồi."
Tâm Bảo chạy tới, kéo tay Te Hồng, nghiêng đầu: "Mẹ, buổi trưa con có thể đến nhà dì Mạt Mạt ăn cơm không?
Te Hồng bế con gái lên: "Con nhóc xấu xa, con chê mẹ nấu cơm không ngon phải không, vậy thì con mau lớn lên tự nấu mà ăn đi."
Tâm Bảo quàng tay qua cổ mẹ, thở dài như người lớn: "Vậy thì còn phải chờ thêm vài năm nữa mới được"
Tùng Nhân ôm chân mẹ, dùng hai tay hai chân bò lên trên, Mạt Mạt nhìn Tùng Nhân mập mạp: "Con trai, mẹ không bế nổi con nữa rồi."
Tùng Nhân buông tay ra, cúi đầu nhìn xuống đôi chân mập mạp của mình, lại giơ cánh tay lên, xoay người, ánh mắt nhìn về phía cổng: "Đến khi nào cha mới về chứ?"
Mat Mạt: "... Chỉ có khi nào con không có người bế mới có thể nhớ đến cha con thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận