Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 352. Ảo giác 2

Chương 352. Ảo giác 2Chương 352. Ảo giác 2
Điều Mạt Mạt ngưỡng mộ nhất chính là những người vợ quân nhân nuôi dạy con cái, chăm sóc nhà chồng, phải tự mình làm mọi việc, âm thầm đóng góp sau lưng người đàn ông, họ mới là những người dễ thương nhất.
Mạt Mạt chuyển lương thực đi đi lại lại hai lần, leo lên leo xuống, cô đau lưng đến mức ngồi phịch xuống ghế, tay xoa mạnh vào eo.
Tê Hồng nhìn Mạt Mạt: "Dạo trước cô vác đồ còn nhiều hơn này, tôi cũng không thấy cô mệt mỏi như vậy, cô làm sao thế?"
Mạt Mạt nói: "Chắc là sắp đến kinh nguyệt."
"Ừ, cũng đúng, lúc tôi đến kinh nguyệt cũng đau lưng."
Tê Hồng ngồi một lúc, sau đó về nhà sắp xếp lương thực. Mạt Mạt nằm nghỉ một lát thấy đỡ hơn nhiều, nhìn lương thực dưới đất lại thấy buồn ngủ, thấy còn sớm nên cô trở về phòng ngủ.
Miêu Chí lật xem bản đồ chỉ tiết đã vẽ xong, rất hài lòng: "Cái này là ai vẽ thế? Vậy mà chỗ chúng ta lại có nhân tài như này.”
Hà Vi mỉm cười: "Người này được tôi chỉ điểm đưa về đấy, tên là Liên Thanh Bách."
"Người đâu? Đưa tôi đi gặp."
Hà Vi nói: "Tôi biết ngay ông muốn gặp nên đã đưa cậu ấy đến đây rồi." "Được, để cậu ay vào đi."
Liên Thanh Bách cung kính chào theo nghi thức quân đội: "Xin chào thủ trưởng."
Miêu Chí cười nhìn Liên Thanh Bách, càng nhìn càng thích: "Giỏi lắm chàng trai."
Liên Thanh Bách: "Cám ơn thủ trưởng đã khen ngợi."
"Được rồi, đi ra ngoài đi."
"Vâng!"
Miêu Chí đợi Liên Thanh Bách đi rồi mới nói: "Thằng nhóc này là cây giống tốt!"
"Đúng vậy, tài năng của cậu ấy là được thừa hưởng từ cha cậu ấy, năm đó ông ấy cũng là một bậc thầy vẽ tranh!"
Miêu Chí có hứng thú: "Cha của thằng nhóc này cũng là quân nhân à? Đang ở nơi nào?"
"Bị chấn thương nên giải ngũ rồi."
Miêu Chí quý nhân tài: "Thật đáng tiếc, tôi còn muốn gặp cậu ấy đó."
Hà Vi nói: "Có lẽ sẽ có cơ hội đấy, Liên Quốc Trung không chỉ có con trai nhập ngũ mà con gái của ông ấy cũng đã trở thành vợ quân nhân. Dương Thành cách đây không xa, ông ấy nhất định sẽ đến thăm bọn trẻ."
Miêu Chí: "Khi nào cậu ấy tới, tôi nhất định sẽ gấp."
Liên Thanh Bách đi ra đứng ở cửa chờ tham mưu trưởng, đầu có chút thắt lại, sao anh lại có thể nhìn thấy bóng dáng của mẹ trên mặt ông Miêu nhỉ, chắc chắn là vừa nãy mình căng thẳng nên đã xuất hiện ảo giác. Nghĩ như vậy nên Liên Thanh Bách cũng không nghĩ nhiều nữa.
Buổi trưa khi Trang Triều Dương trở về mà Mạt Mạt vẫn đang ngủ, điều này khiến Trang Triều Dương sợ hãi, anh lo lắng đánh thức Mạt Mạt dậy: "VỢ ơi, em sao vậy?"
Mạt Mạt từ mở mắt, ngáp xong mới nói: "Anh vê rồi!"
Trang Triều Dương đỡ Mạt Mạt dậy: "Hai ngày nay em ngủ nhiều quá, rốt cuộc là em cảm thấy khó chịu ở đâu?"
Mạt Mạt liếc nhìn đồng hồ, đã mười một giờ rưỡi, cô ngủ hai tiếng rưỡi rồi, đúng là ngủ nhiều thật, Mạt Mạt sờ soạng cơ thể mình: "Không có chỗ nào khó chịu, em chỉ cảm thấy hơi mệt, không sao đâu, vài ngày nữa sẽ ổn thôi."
Trang Triều Dương lo lắng: "Anh đưa em đến bệnh viện quân đội khám, không khám anh sẽ lo lắng."
Mạt Mạt đỏ mặt, giọng điệu có chút gấp gáp: "Em không đi, em thật sự không sao."
Trang Triều Dương rất kiên quyết, Mạt Mạt không còn cách nào khác đành phải nói: "Mỗi tháng đều có mấy ngày, mấy ngày nữa sẽ ổn thôi."
Trang Triều Dương hiểu ý, ấn Mạt Mạt đang chuẩn bị xuống giường: "Vậy em nghỉ ngơi đi, anh đi nấu cơm."
"Để em làm cho."
"Nghe lời nằm xuống."
Mạt Mạt không thể thắng được Trang Triều Dương, ngoan ngoãn nằm trên giường, vừa chui vào chăn, mí mắt cô nặng trĩu, rất muốn ngủ.
Trang Triều Dương lấy bột mì ra chuẩn bị nấu bánh canh, món này không cần kỹ thuật gì nên làm rất nhanh.
Mạt Mạt ngửi thấy mùi thơm thì tỉnh dậy, đi giày vào rồi ngồi vào bàn, múc một bát nếm thử: "Thật sự rất ngon."
Trang Triều Dương rất hài lòng"Ngon thì ăn nhiều một chút."
Mạt Mạt gật đầu: "Ừm."
Mạt Mạt vừa uống được vài ngụm thì có người đến gõ cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận