Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 226. Vượt khó tiến lên 2

Chương 226. Vượt khó tiến lên 2Chương 226. Vượt khó tiến lên 2
Vượt khó tiến lên 2
Trang Triều Dương cười đặt hộp cơm xuống, mượn cơ hội kéo tay Mạt Mạt: "Anh dẫn em đi dạo xung quanh một lát, phong cảnh nơi này cũng không tệ lắm."
Mạt Mạt không chịu đi: "Anh vẫn còn bị cảm đấy, không thể ra gió được đâu."
"Vừa rồi đã ra mồ hôi nên tốt hơn rất nhiều rồi, với cả lúc nãy mới uống thuốc nữa, không sao đâu, hôm nay là cơ hội hiếm có, đi thôi!"
Mạt Mạt giơ tay sờ trán Trang Triều Dương, quả nhiên không còn nóng nữa, lúc này mới yên tâm: "Được rồi."
Hai người vừa mới ra khỏi cửa đã bị một đám lính vây quanh, có người lá gan lớn còn lớn tiếng 6n ào: "Tiểu đoàn trưởng, bây giờ bọn tôi nên gọi là chị dâu hay là em gái Mạt Mat đây?”
Trang Triều Dương híp mắt nguy hiểm: "Vẫn chưa tới thời gian trở lại ký túc xá, ai cho các cậu rời khỏi sân huấn luyện hả?"
Có mấy người tóc đầu đinh đã chuẩn bị tỉnh thần là sẽ bị trừng phạt thể xác, tùy tiện nói: "Chỉ là bọn tôi tò mò thôi mà. Tiểu đoàn trưởng, rốt cuộc thì bọn tôi phải gọi là chị dâu hay là em gái Mạt Mạt thế?"
Mạt Mạt nhớ rõ mấy người này, lần trước khi cô đi tới quân khu còn mượn cơ hội nói chuyện với cô, sau đó bị anh cả hung hăng dạy bảo một trận, cho đến khi cô về rồi vẫn chưa từng gặp lại.
Trang Triều Dương thầm mắng mấy tên khốn này, nếu không thỏa mãn dục vọng của bọn họ thì tuyệt đối sẽ không chịu trở về: "Chị dâu."
"ôm
Mọi người cùng nhau hét vang lên, khuôn mặt Mạt Mạt đỏ bừng, Trang Triều Dương lạnh mặt: "Ngô Quân, Lữ Thuận, hai người dẫn đội mà lại không giữ được kỷ luật, bây giờ tất cả những người ở đây phải chịu huấn luyện thao trường mười vòng, ai chưa chạy xong thì không được ăn cơm."
“AHIH"
Mười vòng, mấy người Ngô Quân cũng đau đầu sợ hãi, quả nhiên không thể tọc mạch chuyện của tiểu đoàn trưởng được, đáng lẽ ra bọn họ phải nghe theo lời khuyên của thằng nhãi Lý Thông kia mới phải.
Trang Triều Dương: "Tập hợp."
Mấy người Ngô Quân nhanh chóng đứng thẳng hàng ngay lối, trong mắt Trang Triều Dương hiện lên sự hài lòng: "Tất cả, nghiêm, bên trái quay, chạy đều, chạy"
Mạt Mạt phát hiện, lúc Trang Triều Dương nghiêm túc thật sự quá đẹp trai, Trang Triều Dương nhướng mày: "Đồng chí Liên Mạt Mạt, em mà cứ nhìn anh như vậy thì anh sẽ rất xấu hổ đấy."
Mạt Mạt hừ một tiếng: "Đồng chí Trang Triều Dương, da mặt anh dày lắm, sẽ không biết xấu hổ đâu."
Trang Triều Dương sờ sờ mặt mình, vẻ mặt thành thật: "Không dày lắm."
Mạt Mạt: "..."
Mấy lời đùa này có vẻ thực sự khá lạnh đấy.
Hai người vừa đi vừa đấu võ mồm, rất nhanh đã ra khỏi quân khu. Trang Triều Dương dẫn Mạt Mạt đi vê phía tây, chỉ vào một bãi đất trống gần quân khu nhất rồi nói: "Sang năm quân khu sẽ mở rộng, mảnh đất này dự định sẽ xây khu nhà ở dành cho người nhà theo quân. Dự kiến năm sau nữa sẽ hoàn thành, đến lúc đó em đến đây, sẽ không cần phải chịu khổ với anh nữa."
Mạt Mạt còn đang nghĩ không phải là ngắm phong cảnh sao? Tại sao lại dẫn cô đến bãi đất trống này? Hóa ra anh đang đợi cô ở chỗ này đây.
"Ai nói đến năm mười tám tuổi em sẽ gả cho anh, anh nghĩ cũng hay quá đấy."
"Đồng chí Liên Mạt Mạt, năm nay anh đã hai mươi lăm tuổi rồi, năm sau nữa là đã hai mươi bảy tuổi, cũng không còn trẻ nữa, nên có tổ ấm của riêng mình rồi."
Trong giọng điệu của Trang Triều Dương lộ ra vẻ khát vọng, khát vọng có một mái ấm riêng của mình. Mạt Mạt biết Trang Triều Dương lại đi theo con đường tỏ ra đáng thương, nhưng thế nào cũng không thể mở miệng phản bác được. "Anh vẫn nên xử lý cha em trước đi đã."
Trang Triều Dương kéo Mạt Mạt ngồi trên bãi cỏ: "Em yên tâm, kỳ nghỉ lần này, nhất định anh sẽ bắt được bác trai."
Mạt Mạt bứt cọng cỏ: "Anh đừng có mà khoác lác, cha em không dễ thỏa hiệp đâu."
"Chiến dịch cho dù có gian nan đến cỡ nào cũng có lúc đánh thắng mà. Truyền thống của quân đội ta chính là dám đương đầu với khó khăn để tiến lên, lúc này anh cũng không thể hèn nhát được. Vì hạnh phúc sau này, anh phải xuất ra bản lĩnh thật sự thôi."
Mạt Mạt tò mò: "Anh tự tin mười phần như vậy, rốt cuộc là có đòn sát thủ gì vậy? Đồng chí Trang Triêu Dương, tiết lộ cho em nghe xem thử!"
"Đồng chí Liên Mạt Mạt, đến lúc đó em sẽ biết, bây giờ thì bí mật."
Mạt Mạt nghiêm mặt nói: "Anh thật sự không nói được sao?"
Trang Triều Dương đột nhiên đến gần Mạt Mạt: "Nếu em chịu hôn anh một cái, anh se nói cho em biết."
Mat Mạt: ".. Rốt cuộc em cũng biết Khởi Hàng lưu manh như vậy là giống ai rồi, rõ ràng là giống cậu."
Trang Triêu Dương cười ha ha: "Đồng chí Liên Mạt Mạt, bây giờ em biết cũng đã muộn rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận