Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1295. Mục đích 1

Chương 1295. Mục đích 1Chương 1295. Mục đích 1
Mạt Mạt hỏi như vậy là có đạo lý của cô, người có phẩm hạnh không tốt, căn bản không cần nghĩ, sau này đối với mình sẽ không tốt, nhìn nhân duyên ở đơn vị, cũng có thể nhìn ra tính cách của người này là cởi mở hay là hướng nội.
Từ Lị: "Em không thích anh ta."
Mạt Mat thấy thái độ kiên quyết của Từ Li không giống như là thẹn thùng, được rồi, cũng không cần hỏi nữa, đây là thật sự không thích.
"Em cũng trưởng thành rồi, có thể cân nhắc vấn đề của bản thân, có tốt thì cũng nhất định phải chú ý.
Từ Lị gắp cho Mạt Mạt một miếng thịt: "Em biết rồi, chị nhanh ăn cơm đi."
Ăn cơm xong trời tối rồi, Mạt Mạt không yên tâm để một mình Từ Lị đi, muốn đưa Từ Lị về, Từ Lị cũng không yên tâm Mạt Mạt tự lái xe.
Cuối cùng Mạt Mạt nói: "Như này, tối nay ở đây, sáng mai chị đưa em về đơn vị trước, sau đó lại đi làm!"
Từ Lị: "Vậy có tiện hay không?"
Mạt Mạt: "Trong nhà chỉ có mấy mẹ con thôi, Trang Triều Dương không ở nhà, rất tiện."
Từ Lị: "Vậy được, buổi tối hôm nay em ở đây, em cũng hưởng thụ căn nhà độc lập một chút."
Mạt Mạt đã nghe về tình hình của Từ Lị, nhà cô ay coi như là tốt, ít con cái, cô ay vân luôn đi học Ở bên ngoài, nhà ba mươi mét vuông cũng là rộng rãi, có nhà người khác, mấy thế hệ đều chen chúc trong một căn nhà hơn hai mươi mét vuông!
Nhắc đến nhà cửa, thành phố ở vùng duyên hải phát triển cũng nhanh, buôn bán đất đai ra đời và phát triển, toà nhà cho cư dân được xây dựng lên, bên thành phố Z này mới có toà nhà cho dân cư.
Mạt Mạt nhớ đã từng đọc một bài báo liên quan tới đất đai, hình như từng có hai lần đất đai như bọt biển, một lần hình như là lạm phát, còn có một lần Mạt Mạt không nhớ rõ.
Nhưng ở niên đại này đất đai còn chưa phải lúc phát triển nhanh chóng.
Mạt Mạt và Từ Lị nói chuyện đến khuya, Mạt Mạt đến bên này thật sự một người bạn chân thành cũng không kết giao được, hiện tại Từ Lị tới, miệng của Mạt Mạt không dừng lại được.
Sáng hôm sau, Mạt Mạt dậy rất sớm, không ngừng ngáp ngủ, ăn sáng xong, Mạt Mạt lái xe đưa Từ Lị đến đơn vị.
Từ Lị xuống xe vẫy tay, mãi cho đến khi xe đi xa, Từ Lị mới đi vào toà nhà.
Mạt Mạt cho là cô sẽ không gặp người đã đụng vào xe của cô nữa, không nghĩ tới lúc ăn cơm lại va phải.
Buổi trưa Mạt Mạt và Thẩm Triết cùng nhau ăn cơm, Phạm Đông dẫn người đi vào, người đàn ông và Phạm Đông vừa đi vừa nói, người đàn ông nhìn thấy Mat Mat bỏ mặc Phạm Đông đi tới: "Thật sự là có duyên phận, lại gặp mặt rồi, cục u trên đầu thế nào rồi?"
Mạt Mạt căn bản không nghe lọt tai người đàn ông nói cái gì, trong lòng đang suy đoán quan hệ của người đàn ông và Phạm Đông là thế nào.
Thái độ của Phạm Đông đối với người đàn ông rất bình thường, nhưng người đàn ông đi bên cạnh Phạm Đông, cũng là có thân phận.
Thẩm Triết thấy Mạt Mạt không đáp lời, tiếp lời nói: "Tiên sinh, anh quấy ray chúng tôi ăn cơm, mời rời đi."
Người đàn ông căn bản không để ý đến Thẩm Triết, trực tiếp ngồi xuống, nói với Mạt Mạt: "Tôi tên là Kỳ Dung, dung trong lo sợ không đâu, cô thì sao, tên cô là gì?”
Lúc này Mạt Mạt mới ngẩng đầu, sững sờ nhìn người đàn ông, ý gì, hỏi tên cô? Thái độ này cũng quá nhiệt tình rồi, Mạt Mạt có chút mơ hồ.
Nói thật, những người đàn ông Mạt Mạt gặp được đều kín đáo, dù là Trang Triều Dương lúc mới quen cô, cũng là hướng nội, lần đầu có người đến gần như vậy, Mạt Mạt nhất thời thật sự đúng là không có cách nào tiếp nhận.
Thẩm Triết trực tiếp đen mặt, ánh mắt của người đàn ông này đối với em họ, chính là một người đàn ông vừa ý một người phụ nữ: "Mau rời đi, nơi này không chào đón anh."
Kỳ Dung nhận được cơn thịnh nộ của Thẩm Triết, giật mình: "Hai người là vợ chồng sao? Vợ anh thật vô cùng xinh đẹp, tôi không có ý tứ gì khác, chỉ là hôm qua va vào cô ấy, nên thăm hỏi một chút."
Thẩm Triết nghiến răng: "Tôi là anh họ của cô ấy, nếu anh còn không đi, tôi có thể đánh người đấy."
Kỳ Dung không hề coi lời Thẩm Triết nói ra gì, còn đang tràn đầy phấn khởi giới thiệu bản thân với Mạt Mạt: "Sau này tôi làm việc ở bên này, cô thì sao, cũng làm việc ở chỗ này sao?"
Mạt Mạt chỉ muốn đuổi Kỳ Dung trước mắt đi, biểu hiện của anh ta như thể rất yêu thích cô vậy, diễn cũng rất giống, nhưng xem xét nghiêm túc, Mạt Mạt có thể phát giác, Kỳ Dung chỉ là đơn thuần đang diễn, diễn ra đối với cô có bao nhiêu thích thú.
Mat Mat thấy Phạm Đông không định tới, mặt lạnh: "Diễn đủ chưa?"
Kỳ Dung dừng hai giây, ha ha cười lớn, giống như lên cơn, sau đó nói: "Vậy được, tôi không quấy ray nữa hai người ăn cơm đi."
Kỳ Dung nói đi là đi, sau khi trở vê, Phạm Đông nhìn Mạt Mạt lại hỏi Kỳ Dung, anh ta đang ra dấu, đây là đang kể lại chuyện tông xe ngày hôm qual
Mạt Mạt không thấy ngon miệng nữa, ấn tượng đối với Kỳ Dung ngày hôm qua, Mạt Mạt có chút mơ hồ, khả năng làm ra chuyện trái ngược, ngược lại rất phù hợp với tích cách ngày hôm nay của Kỳ Dung.
Thẩm Triết: "Chúng ta đi thôi, nơi này có người bệnh thần kinh." Mat Mat đứng dậy: "Vâng."
Thẩm Triết và Mạt Mạt đi rồi, Phạm Đông cảnh cáo Kỳ Dung: "Trước kia anh ở thành phố G hồ đồ khinh suất thế nào không ai quản anh, nhưng nơi này là trong nước, anh đứng đắn cho em một chút, em cảnh cáo anh, đừng có đánh chủ ý gì, người phụ nữ kia không phải người anh có thể chọc vào."
Kỳ Dung cười nhạo: "Cậu chỉ cưới Kỳ Kỳ mà thôi, thật sự coi mình là em rể tôi à, cho tới bây giờ Kỳ Kỳ không coi tôi là anh trai đâu! Em rể ngây thơ."
Phạm Đông híp mắt : "Lời này của anh là có ý tứ gì?"
Kỳ Dung : "Nhìn nét mặt của cậu, nghiêm túc như vậy làm gì, tôi chỉ là người tâm thường, tôi nói chuyện làm øì có ý gì, tôi đói rồi, ăn cơm thôi."
Phạm Đông rất ấm ức, ông cụ Kỳ không biết đứa cháu này không bình thường à, nhất định phải sắp xếp Kỳ Dung tới đây, anh ta từ trước cho tới nay chưa từng nghe nói nhà họ Kỳ có người như vậy, vẫn là nghe Kỳ Kỳ nói, anh ta mới biết nhà họ Kỳ còn có một người là Kỳ Dung.
Suy nghĩ của Phạm Đông không còn ở trên chuyện ăn cơm nữa, từ khi nhìn thấy Kỳ Dung, anh ta vẫn nghĩ, có phải ông cụ Kỳ không tin tưởng anh ta hay không, nếu không thì sao lại để cho Kỳ Dung đến quấy rối anh ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận