Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1739. -

Chương 1739. -Chương 1739. -
Phong lam viec cua Mat Mat sap hoan thanh xay dựng rồi, Mat Mạt bắt đầu chuẩn bị dọn nhà.
Le ra Mat Mạt không muốn dọn nhà sớm như vậy, còn muốn đợi khu vực xung quanh địa điểm mới phát triển hơn, nhưng Mạt Mạt đã đánh giá thấp sự phát triển, mới hơn một năm, xung quanh đã phát triển rồi.
Bởi vì giá nhà đất vẫn đang bảo hòa, bên này phong cảnh cũng không tệ, không còn xây dựng nhà ở nữa mà thành khu biệt thự, còn chưa đợi thi công xong đã đặt mua hết rồi.
Bên này cũng đã xây dựng một vài công trình không tệ, người nào có mắt nhìn đều mua nhà xây mới lại.
Bên chỗ Mạt Mạt cũng đã dọn sớm hơn, đúng lúc Mat Mat muốn tranh thủ lúc gần Tết sẽ tổ chức một lần đấu giá từ thiện ở địa điểm mới, cho nên đã dọn nhà sớm hơn.
Đừng thấy công ty mới hơn một năm, đồ đạc cũng không ít, dọn nhà cộng thêm bài trí, mọi thứ bình thường trở lại tốn hết một tuần.
Lý Vinh Sinh rất bận rộn cũng đích thân đến giúp đỡ, cũng là lần đầu tiên qua bên này, cậu ấy không ngớt lời khen ngợi: "Chị, chỗ này của chị tốt quá, đặt biệt là bức tường hình này, em cũng muốn làm một cái." Mat Mat cười nói: "Muốn làm thì làm, em có thể đi mua hình, chỉ cần đăng lên báo thì nhất định có người bán."
Lý Vinh Sinh nói: "Cứ quyết định vậy đi, em cũng làm một cái, đúng rồi chị, đã có mấy tòa nhà hoàn thành thi công rồi, chỗ của em đã bắt đầu cho thuê, chị có cần không, vị trí cũng rất tốt, em dùng giá thấp nhất bán cho chị."
Mạt Mạt vội nói: "Dừng lại, chị không mua đâu, em cũng thấy mảnh đất này của chị rồi đó, chị lấy văn phòng của em cũng không làm gì cả."
Trong lòng Mạt Mạt thầm thở dài nhẹ, Lý Vinh Sinh vừa bắt đầu cho thuê, cô lại phải tránh né người nữa rồi, thật hy vọng mọi người sau khi trải qua vài lần có thể nhìn thấy rõ là tìm cô cũng vô ích.
Hy vọng trong lòng Mạt Mạt đã trở thành hiện thực, lần này thật sự không có đến tìm Mạt Mạt nữa, hết lần này đến lần khác, người ta chỉ cần không ngốc cũng biết là Liên Mạt Mạt không muốn quan tâm đến chuyện của Lý Vinh Sinh.
Khỏi nói Mạt Mạt đã vui đến chừng nào, dù một lần nữa nhận được cuộc gọi của ông cụ Cát không đến đón Giai Giai thì Mạt Mạt cũng không có âm thầm chửi ông ấy.
Ông cụ Cát quá biết lễ độ, còn chưa đợi bên Mạt Mạt muốn tìm đến thì ông ấy đã làm mấy lần từ thiện rồi, hiệu quả rất tốt, có thể là đã nhìn thấy trái ngọt của từ thiện, ông cụ Cát càng để tâm hơn.
Mới một năm trôi qua, doanh nghiệp làm từ thiện càng ngày càng nhiêu, nguyện ý của Mat Mat đã nhìn thấy rồi.
Bên Mạt Mạt đã dọn nhà, bởi vì chỗ cũng không nhỏ nên Mạt Mạt không chủ cần tuyển nhiều bảo vệ, còn phải tuyển rất nhiều người.
Người làm bảo vệ, Trang Triều Dương đã giới thiệu một ít, nhưng người Mạt Mạt cần thật sự không ít, đồ những người này mang đến càng ngày càng đáng giá, cho nên an toàn chính là điều quan trọng nhất.
Mạt Mạt đã quên mất thời gian rồi, cô vẫn đang tuyển người!
Đợi lúc Mạt Mạt định thần trở lại, suýt chút nữa đã bỏ lỡ Mễ Mễ thi đấu, Mạt Mạt lại gọi điện thoại thông báo một lần, sau đó canh chừng tivi đợi Mễ Mễ.
Bởi vì là chiếu lại, thật ra Mễ Mễ đã thi đấu xong rồi, nhưng con bé Mễ Mễ vì muốn tạo sự bất ngờ nên cố chịu đựng không nói kết quả cho Mạt Mạt, chỉ gọi điện thoại trở về nói cô bé đang chuẩn bị ngồi máy bay về nước.
Cả gia đình Tề Hồng cũng canh chừng để xem, Mạt Mạt chuẩn bị thức ăn vặt và nước trái cây, họ đều ngồi trên ghế sô pha xem tivil
Mễ Mễ thuộc tổ thiếu niên, không biết vì lý do gì lại được xếp vào danh sách người cuối cùng, thật ra người cuối cùng có vẻ là nhân vật quan trọng, nhưng cũng thiệt thòi nhất, lỗ tai của các giám khảo đều đã mệt mỏi rồi, ống kính lướt qua, Mạt Mạt cũng có thể nhìn thấy giám khảo có người còn đang ngáp.
Trong lòng Mạt Mạt đang lo lắng thay cho Mễ Mễ, cô bé lên sân khấu rồi, Mễ Mễ mặc chiếc váy công chúa, rất bồng bềnh, đây là Mạt Mạt mua gửi bưu điện qua.
Mat Mat vẫn còn nhớ nguyên văn lời của Mễ Mễ, con chỉ mặc quần áo của của mẹ mua để thi đấu, như vậy giống như mẹ nuôi và con đang ở bên cạnh nhau.
Trong lòng Mạt Mạt cảm thấy ấm áp, Mễ Mễ vừa ngồi trước đàn piano, cả người đều thay đổi, ngón tay nhẹ nhàng di chuyển, Mạt Mạt không có thẩm mỹ về âm nhạc, nhưng cô có thể nghe được nó rất hay, được rồi, Mạt Mạt thật sự không có tế bào nghệ thuật.
Thật ra tivi phát lại không có chấn động như ở hiện trường, sức lan tỏa cũng không mạnh mẽ như ở hiện trường, Mạt Mạt vẫn còn tâm trạng xem biểu cảm của các giám khảo!
Các giám khảo lúc ban nãy vẫn còn ngáp ngắn ngáp dài đột nhiên trở nên tỉnh táo, có người còn rất chìm đắm, sau khi đàn xong đã nhận được tràng pháo tay rất nhiệt liệt.
Mạt Mạt cũng cười rồi, xếp hạng của Mễ Mễ nhất định không thành vấn đề.
Quả nhiên đến lúc tuyên bố kết quả, Mễ Mễ là quán quân của tổ thiếu niên, lúc lãnh cúp, cô bé đã cảm ơn Mạt Mạt, cảm ơn tất cả mọi người trong nhà của Mạt Mạt, cảm ơn trường học. Cô bé có chút xấu hổ của năm xưa, bây giờ đã có thể tự tin đối mặt với ống kính, để trẻ con sống cuộc sống độc lập thật sự rất khó khăn.
Mễ Mễ nhận được hoa tươi và tràng pháo tay, chương trình chiếu lại đã kết thúc, trên tin tức đưa ra bình luận rất cao dành cho Mễ Mễ, Mạt Mạt lại lo lắng thành công quá trẻ, sau này phải chịu đựng áp lực vô cùng lớn, chỉ cần có một lần thụt lùi thì thứ nhận lại chính là bình luận xấu.
Mạt Mạt cảm thấy Mễ Mễ trở về, cô phải tốn nhiều công sức lên người Mễ Mễ hơn, dạy cho Mễ Mễ phải bình tĩnh ung dung chấp nhận lời nói của người khác.
Thành công của một người, tâm thái rất quan trọng, chỉ cần có tâm thái tốt mới là chìa khóa của thành công, có rất nhiều người tài năng bẩm sinh đáng kinh ngạc, nhưng một lần sơ sẩy đã biến mất biệt tăm, đều là kết quả của tâm thái không tốt.
Bên này Mạt Mạt đang nhiệt liệt chúc mừng cho thành công của Mễ Mễ, Trang Triêu Dương cũng rất khoe khoang, anh cố tình hẹn người đến cùng nhau coi phát sóng.
Đợi Mễ Mễ giành được quán quân, Trang Triều Dương cười ha hả nói: "Con gái tôi đúng là lợi hại."
Còn thiếu điều muốn nói thêm một câu, còn có ail
Bộ dạng đắc ý của Trang Triều Dương khiến trong lòng người khác chua chát, có người còn nói Trang Triều Dương: "Cũng đâu phải con gái ruột."
Trang Triều Dương nhẹ nhàng trả lời lại: "Thì cũng là con gái nuôi."
Những người khác không thể trả lời, đúng là như vậy, cho dù như thế nào cũng là con gái của Trang Triều Dương, ái chà chà, mặc kệ Trang Triều Dương đắc ý đi.
Bởi vì Mễ Mễ phải đổi máy bay nên hai ngày sau Mạt Mạt mới đi sân bay đón Mễ Mễ.
Mễ Mễ nhìn thấy Mat Mạt, hành lý cũng không cần nữa, phóng như bay vào trong lòng của Mạt Mạt.
Mat Mạt bế Mễ Me lên rồi nói: "Tốt lắm, không có ốm, không có ốm đi."
Mễ Mễ dui đầu vào trong lòng của Mat Mạt: "Mẹ nuôi, con cao lớn rồi, mẹ xem con đã cao hơn rất nhiều nè!"
Mạt Mạt vuốt ve tóc của Mễ Mễ: "Đúng vậy, Mễ Mễ đã trở thành đứa con gái lớn rồi, mau cho mẹ nuôi xem thử có đẹp hơn không nào."
Mễ Mễ ngẩng đầu lên, Mạt Mạt vừa nhìn: "Ái chà, con gái của mẹ thật xinh đẹp, đi vê nhà nào, mẹ nuôi đã mua rất nhiều đồ ăn mà con thích đó!"
Mễ Mễ liếm liếm môi dưới: "Con đang thèm thuồng đây"
Mạt Mạt buông Mễ Mễ ra, cô bé quay lại lấy hành lý, còn chưa ra khỏi sân bay, Mễ Mễ đã bị nhận ra, con bé Mễ Mễ này có độ nhận diện rất cao, cộng thêm lỗ tai đeo máy trợ thính và nhan sắc vô cùng xinh đẹp, bỗng chốc đã bị bao vây.
Mạt Mạt cũng cảm nhận thử cảm giác của một ngôi sao, sau đó Mat Mat dân Me Me chen chúc hồi lâu mới có thể lên xe.
Mạt Mạt thở dài một cái: "Ngôi sao đúng là không phải người bình thường có thể làm đâu."
Mễ Mễ vẫn còn sợ hãi: "Ở nước ngoài cũng không như vậy! Biết vậy con đã mang theo cái nón rồi."
Mạt Mạt cười nói: "Bởi vì con nổi tiếng rồi, nhưng ở nước ngoài thì khác."
Mễ Mễ vỗ lồng ngực: "Lần sau con nhất định phải đeo nón ra ngoài."
Mạt Mat dẫn Mễ Mễ đi về nhà, Giai Giai đã sớm đợi sẵn ở trước cửa, cô bé nhìn thấy Mễ Mễ liền phóng đến như một tên lửa, ôm lấy eo của Mễ Mễ: "Đây mới thật sự là chị gái tiên nữ, anh trai nhỏ xấu Xí"
Thất Cân: "..."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận