Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 96. Mua đồng hồ 2

Chương 96. Mua đồng hồ 2Chương 96. Mua đồng hồ 2
Mua đồng hồ 2
Bọn nhỏ đi học rồi, Điền Tình cùng với bà nội Liên chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho ngày mai, Liên Quốc Trung đi tặng quà. Liên Kiến Thiết cũng không thể ngồi yên được, tự mình ra ngoài đi tản bộ.
Người trong nhà rảnh rỗi không có việc gì chỉ còn lại Mạt Mạt và Liên Thanh Bách. Liên Thanh Bách tức giận nhìn em gái: "Sao anh lại cảm thấy em không để ý đến việc thi đại học như trước đây nhỉ?"
"Có sao?"
"Có mà, trước kia em hận không thể tranh thủ từng giây từng phút để học. Cho dù có bị sốt cao cũng kiên trì đi học, bây giờ thì hay rồi, vì không muốn đi học mà còn giả vờ bị đau đầu nữa."
Mạt Mạt không muốn nói dối anh cả, cũng muốn nói trước một ít tin tức cho anh cả biết, vậy nên cô hạ giọng khẽ nói: "Anh cả, em nói cho anh biết, em có nghe được tin tức, kỳ thi tuyển sinh đại học năm nay sẽ bị hoãn lại."
Liên Thanh Bách cau mày: "Tin tức chỉ là khả năng thôi, nhưng em cũng không thể thả lỏng được, nếu như vẫn thi đại học bình thường thì sao?"
Mạt Mạt trở về phòng lấy cuốn sách ném cho anh cả: "Em vẫn để tâm học tập mà, chỉ là không quá để ý như trước mà thôi. Bây giờ em phát hiện ngoại trừ học tập ra thì cuộc sống cũng có rất nhiều thứ đáng để tận hưởng lắm. Nếu như anh không tin em thì cứ kiểm tra đi."
Liên Thanh Bách tin tưởng em gái, cất sách đi: "Anh kiểm tra em làm gì chứ, nhưng mà anh phải nhắc em, cha chúng ta rất coi trọng chuyện em thi đại học, em cũng đừng nói với cha tin tức này."
"Em biết rồi, ôi, ngồi đợi cũng chán thật, sớm biết như vậy còn không bằng đi học trêu chọc chị dâu."
Liên Thanh Bách kéo tay em gái mình đứng lên: "Nếu mà chán thì đi cùng anh tới cửa hàng bách hóa chọn đồng hồ. Ánh mắt mấy cô gái cũng khá giống nhau đấy."
Mạt Mạt cười hắc hắc: "Sao anh không hẹn chị dâu đi cùng."
Bộ dáng Liên Thanh Bách giống như nói em chẳng hiểu gì cả: "Anh mà dẫn Triệu Tuệ đi, nhất định cô ấy sẽ chọn loại rẻ nhất, mà lại cũng không phải là thích thật sự nữa. Với lại anh cũng muốn cho cô ấy có được một sự bất ngờ vào ngày đính hôn."
Mạt Mạt đi vòng quanh người anh cả hai vòng: "Không ngờ thật, đại đội trưởng, tính đến bây giờ mới tiếp xúc có mấy lần thôi mà anh đã hiểu người ta như vậy rồi à?"
"Em cho rằng ai cũng giống em sao, đồ ngốc."
Mạt Mạt bị nghẹn họng, quả thật cô cũng ngốc thật. Nhìn Hướng Triều Dương là biết, cô ngây ngốc không phát hiện, để con sói này ở bên cạnh mình cả một thời gian dài như vậy. Điên Tình thay hai anh em chuẩn bị ra cửa liên gọi lại: "Đi thì đừng quên mua thuốc lá với rượu về cho mẹ đấy."
Mạt Mạt trả lời: "Bọn con không quên đâu."
Hai anh em đi tới cửa hàng bách hóa, trực tiếp đi lên lầu ba. Lầu ba là khu vực bán đồng hồ, xe đạp và các vật dụng giá trị lớn. Lầu một có đông người nhất, lầu hai ít hơn rất nhiều, còn lầu ba thì chỉ lác đác mấy người tới mua.
Mục tiêu của hai anh em đã xác định rõ từ trước, đi thẳng đến chỗ bán đồng hồ đeo tay. Các thương hiệu đồng hồ đeo tay được bày bán ở đây rất ít, chủ yếu phân thành đồng hồ thành phố S và đồng hồ Đông Phương, giá đều là một trăm hai mươi đồng một cái. Cũng có bán đồng hồ nhập khẩu từ Thụy Sĩ nữa, kiểu dáng rất bình thường, nhưng so với đồng hồ trong nước bán rất chạy thì đồng hồ nhập khẩu rất ít được người hỏi tới.
Liên Thanh Bách liếc mắt nhìn đồng hồ thành phố S: "Mạt Mạt, em tới xem đi, cái nào thì tốt hơn?"
Mat Mạt nhìn đồng hồ thành phố S, chớp chớp mắt, loại đồng hồ này không tỉnh xảo bằng cái đồng hồ mà Hướng Triều Dương đã đưa cho cô, sau đó liền im lặng. Xem ra cô đã đoán sai rồi, giá trị của cái đồng hồ kia tuyệt đối không chỉ là một trăm hai mươi đồng, nhất định là nó đắt hơn.
Liên Thanh Bách thúc giục: "Em nghĩ cái gì vậy? Đến đây xem giúp anh này."
Mạt Mạt tiến lại gần quan sát, sau đó cô chỉ vào chiếc đồng hồ ở phía dưới bên phải tủ kính: "Làn da chị dâu không trắng lắm, mua cái này thì đẹp hơn này, hơn nữa kiểu dáng cũng là kiểu chị dâu thích."
Đồng chí nữ bán hàng cười: "Ánh mắt cô bé tốt thật đấy. Đây là đồng hồ nhãn hiệu Xuân Lôi của thành phố S mới nhập về, có tổng cộng ba cái, bán được hai cái rồi. Đây là cái cuối cùng đấy."
Liên Thanh Bách nghe vậy, lập tức quyết định: "Tính tiền đi, lấy cái này."
Đồng chí nữ bán hàng vâng một tiếng, nhanh nhẹn viết giấy tính tiền, Liên Thanh Bách trả tiền xong: "Đi, chúng ta xuống lầu mua thuốc lá với rượu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận