Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 471. Dấu chân 1

Chương 471. Dấu chân 1Chương 471. Dấu chân 1
Mạt Mạt nín cười, kéo Lưu Miểu đang hoảng sợ vào nhà, ấn Lưu Miểu ngồi xuống, Tề Hồng nhiều chuyện tiến lên trước: "Con bé này, Thanh Nhân nói thích em như thế nào đó!"
Tay Lưu Miểu bám chặt vào thành ghế, lắp ba lắp bắp nói: "Anh ấy, anh ấy qua tìm em, sau đó nói muốn cùng phát triển với em, cùng nhau cống hiến vì Tổ quốc, còn nói muốn lấy kết hôn để làm mục đích qua lại, chị Mạt Mạt, sao anh ấy có thể như vậy, em cũng không thân quen với anh ấy, sao anh ấy có thể thích em chứ? Sau đó thì em chạy mất."
Tề Hồng cười ha ha, cười quặn cả ruột lại: "Ha ha, cười chết tôi rồi, thằng nhóc Thanh Nhân này cũng quá thẳng thắn, đây gọi là một bước đến nơi, nhìn Lưu Miểu bị doạ kìa, nếu đổi lại thành tôi, nhất định sẽ cho Thanh Nhân một bạt tai."
Mạt Mạt đỡ trán, suy cho cùng Thanh Nhân là em trai ruột, cô phải giúp em trai chứ, ho khan một tiếng: "Thì là, em đối với em trai chị có cảm giác gì không? Ví dụ như có hay không một chút thiện cảm?"
Mắt Lưu Miểu long lanh nhìn Mạt Mạt: "Thiện cảm là cái gì?"
Mạt Mạt: "...
Con bé này hoàn toàn không có chút hiểu biết nào, sau này con đường Thanh Nhân theo đuổi vợ đủ khó khăn rồi, Mạt Mạt muốn giải thích, nhưng sau đó suy tính một chút, để cho Thanh Nhân tự giải thích đi vậy!
Lưu Miểu bị kinh hãi nên cứ nói không ngừng, nói đến mức Mạt Mạt nghe mà muốn ngủ thiếp đi, Lưu Miểu mới bình tĩnh trở lại, đột nhiên đứng dậy, nhớ ra mình còn phải trực ban, kinh ngạc thốt lên một tiếng, mở cửa chạy mất.
Tề Hồng im lặng một lát: "Đây căn bản là đứa trẻ con, sao Thanh Nhân lại ra tay chứ?”
"Nó nói muốn tiên hạ thủ vi cường."
Te Hồng bật cười vui vẻ: "Ha ha, cười chết tôi rồi."
"Được rồi, đừng cười nữa, cô nên về nấu cơm rồi, bây giờ đã mấy giờ rồi?"
"A, đúng, vậy tôi về trước."
Mạt Mạt đợi Tề Hồng đi rồi, ngáp một cái, rửa mặt, tỉnh táo hơn nhiều, vào nhà bếp nướng bánh.
Mạt Mạt nướng mười lăm cái bánh nhân thịt, mang cho Thanh Nhân bốn cái, lại đựng đầy canh trứng vào hộp cơm, để trong tủ, chờ Trang Triều Dương về rồi mang qua.
Trang Triều Dương đưa cơm trở về: "Thanh Bách cũng mang cơm đến cho Thanh Nhân."
"Anh cả cho món gì ngon đó?”
"Bánh bao, bánh bao thịt."
Mat Mạt đưa bát cho Trang Triều Dương: "Thanh Nhân nhất định là sướng phát rồ rồi, nó ăn không hết, sáng ngày mai không cân đưa cơm nữa."
Biểu cảm của Trang Triều Dương có chút kỳ lạ, Mạt Mạt hỏi: "Anh sao vậy?"
Trang Triều Dương cười: "Nó ăn bánh thịt, bánh bao thì để lại tặng cho Lưu Miểu, nói là em tặng, chờ con bé kia ăn xong, nó mới nói là của nó cho, Lưu Miểu vội vàng đá vào chân Thanh Nhân, nói là ngày mai sẽ trả lại."
Mat Mạt: "... Sao anh biết rõ như vậy?"
"Anh đi vệ sinh, Thanh Nhân nghĩ là anh đi rồi, anh thấy nó khập khiễng đi ra ngoài, không yên tâm nên đi theo xem một chút."
Mạt Mạt uống một ngụm canh, nghiêng đầu liếc Trang Triều Dương một cái: "Ngày mai Lưu Miểu trả bánh bao, sau này Thanh Nhân tìm cô ấy càng có lý do, cái phương pháp này sao lại quen thuộc như vậy chứ?"
Trang Triều Dương khẽ ngừng tay đang cầm bánh: "Sao anh không có cảm giác gì nhỉ?"
"Ha ha, người nào đó lấy danh nghĩa anh em đưa cho đồ ăn, sau đó bảo em trông nhà hả?"
Trang Triều Dương 6 lên một tiếng: "Anh nhớ ra rồi, là anh làm, vợ à, hôm nay canh rất ngon, lại uống một chén đi."
Mạt Mạt hừ một tiếng, buông tha cho Trang Triều Dương.
Lúc Trang Triều Dương rửa chén nói: "Tuyết dọn xong rồi, gần đây không phải huấn luyện, anh có thể ở nhà giúp em."
"A, thật vậy sao?"
"Ừm, tuyết rơi liên tục, trời lại lạnh, thường xuyên dọn tuyết đọng, quần bông của rất nhiều chiến sĩ vẫn luôn ẩm ướt, thực sự là không chịu đựng nổi huấn luyện, trước tạm ngừng mấy ngày."
Bạn cần đăng nhập để bình luận