Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 929. Ai Đẩy 1

Chương 929. Ai Đẩy 1Chương 929. Ai Đẩy 1
Phạm Đông biết quá tam ba bận, hai lần đã không đồng ý rồi, lần thứ ba sẽ khiến người ta ghét bỏ, "Vậy thì được, sau này có cơ hội thì tính sau."
Thẩm Triết đáp lời: "Được."
Mạt Mạt đã mặc áo khoác vào, đi theo phía sau Thẩm Triết, Mạt Mạt nhìn phía trước, cũng không để ý tới xung quanh,"Ôi!"
Quần áo của Mạt Mạt ướt hết, rượu vang lan ra khắp nơi, áo khoác màu kaki lập tức loang lổ, rượu nhỏ giọt từ trên áo xuống đất.
Tôn Nhụy giật mình, lạnh lùng nhìn cái ly trong tay,"Chuyện đó, không phải do tôi cố ý, ban nãy có người va vào tôi, không phải tôi cố ý."
Mạt Mạt nhìn vị trí phía sau Tôn Nhụy, không hề có bất cứ một ai, xung quanh cũng không có người, Tôn Nhụy cũng chú ý đến điều này, thấy đáy mắt Phạm Đông hiện lên sự lạnh lẽo, sợ hết hồn,"Thực sự không phải tôi, tôi đồng ý đền."
Mạt Mạt nghi hoặc nhìn Tôn Nhụy, Tôn Nhụy rất biết diễn, những sự kiện quan trọng như thế này, Tôn Nhụy tuyệt đối không làm chuyện ngu xuẩn như vậy, Mạt Mạt nhìn thấy sự kinh hoàng trong mắt Tôn Nhụy, không phải Tôn Nhụy, cô nhíu chặt lông mày, le nào thực sự là trùng hợp?
Phạm Đông nói lời xin lỗi, Mạt Mạt và Thẩm Triết ngồi lên xe, ban nãy mọi sự chú ý đều đồn vào phía Phạm Đông, không có ai chú ý đến phía sau Tôn Nhụy là ail
Tôn Nhụy nhìn theo xe ô tô rời đi, cô ta nói với Phạm Đông: "Thực sự không phải là em làm."
Phạm Đông nói: "Có phải là cô không không quan trọng, quan trọng chính là tôi lại có cơ hội nói chuyện với Thẩm Triết rồi."
Những lời phía sau của Tôn Nhụy bị kẹt lại trong miệng, cô ta không thích Phạm Đông, cô ta lấy ai cũng đều tốt hơn lấy Phạm Đông, Phạm Đông tính kế sâu xa hơn anh cả nhiều, Phạm Đông không bao giờ cam tâm đứng thứ hai, nếu không phải anh cả có nhiều ý tưởng, Phạm Đông đã đá anh cả đi từ lâu rồi.
Rượu trên áo của Mạt Mạt đã được lau sạch sẽ, bỗng nghĩ ra có thể là ai, có thể đối chọi với cô chỉ có Chu Tiếu, kẻ đẩy Tôn Nhụy nhất định là Chu Tiếu.
Chỉ có Chu Tiếu đứng phía sau Tôn Nhụy, Tôn Nhụy mới không cảnh giác, bởi vì bọn họ đi cùng nhau, vì vậy mới không chú ý đến, đây là phản ứng tự nhiên của cơ thể con người, người quen thuộc, cơ thể sẽ tự động thả lỏng cảnh giác.
Thẩm Triết nói: "Tuần sau anh có chuyện muốn bàn với em."
Mạt Mạt đã mơ hồ cảm thấy được sẽ bàn chuyện øì rồi,"Được."
Thẩm Triết đưa Mạt Mạt về đến nhà, vừa hay là buổi trưa, buổi trưa làm mì tương đen trộn, vừa đơn giản lại nhanh chóng, ăn cơm trưa xong Mạt Mạt đem quần áo đi giặt. Mat Mat đem cất váy đi.
Đây là bộ lễ phục đầu tiên của cô, phải cất cẩn thận!
Buổi chiều Thanh Xuyên tới nhà,"Chị, em đã xin nghỉ phép, ngày mai về quê rồi, chị có gì muốn đem về quê không?"
Mat Mạt nói,"Đúng là phải về xem sao rồi, em ấy à, nhớ là sau khi nghỉ phép về nhà, sức khỏe của bà ngoại có tốt không, còn có ông bà nội nữa, ông nội quý em nhất, ông không nỡ xa em nhất đấy."
"Em biết mà, chỉ cần nghỉ phép là em về quê, chị, chị có gì muốn đem không?"
Mạt Mạt nói: "Có, chị đưa quần áo biếu người lớn, còn có sổ tiết kiệm với hộ khẩu của chị dâu cả và nhà anh hai, em đều mang về hết đi!"
Thanh Xuyên vỗ ngực,"Chị, chị đừng có mà dọa em, hơn hai triệu, em không dám đem về đâu, nhỡ may bị mất thì biết phải làm sao, giờ trộm cắp nhiều lắm, em không dám đâu, chuyện này chị và anh rể đem về đi!"
Mat Mat phì cười,"Gan em không phải lớn lắm sao? Sao giờ lại sợ như thế?"
Thanh Xuyên cạn lời,"To gan lớn mật thì không giống như chuyện này."
"Được rồi, để tự chị đem về."
Buổi tối Thanh Xuyên ở lại ăn cơm xong mới quay về trường học, Mạt Mạt không đi tiễn, đứng ở ban công nhìn em trai đi xa dần, thằng nhóc này đi du học rôi, em trai nhỏ nhất cũng đã lớn rôi.
Mạt Mạt đi tới trường, mấy người Từ Lị vẫn đang cúi đầu tám chuyện, đến Mạt Mạt đến rồi cũng không nhìn thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận