Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1353. Huyen Thuyen 1

Chương 1353. Huyen Thuyen 1Chương 1353. Huyen Thuyen 1
Hai vợ chồng Phạm Đông vừa mới đến, tất cả mọi người đều đứng trong sân, cả nhà Mạt Mạt về đến nhà, động tĩnh không nhỏ nên mọi người đều quay ra nhìn, lúc này mới phá vỡ sự yên tĩnh dị thường.
Trang Triều Dương bế Thất Cân lên, anh cũng lười chẳng buồn nhìn sân nhà họ Trịnh, đi theo phía sau vợ, cả nhà đi vào nhà.
Mat Mạt cởi áo khoác ngoài ra"Ay vậy mà Phạm Đông vẫn còn ở chung với Kỳ Kỳ, em tưởng rằng ông cụ Kỳ đã ra tat rồi, Phạm Đông sẽ ly hôn với Kỳ Kỳ CO
Gần đây Trang Triều Dương không để ý tới Phạm Đông nữa, nhưng trực giác vẫn rất nhạy bén,"Phạm Đông lưu lại Kỳ Kỳ, chắc là để mê hoặc ông cụ Kỳ, Kỳ Dung đã đến lâu như vậy rồi, để lộ ra không ít tin tức, Phạm Đông từ sớm đã có lòng nghi ngờ Kỳ Kỳ rồi."
Mat Mat"Chi là không biết Phạm Đông có chơi nổi với Kỳ Kỳ không, nếu là em, tuyệt đối không lưu lại Kỳ Kỳ, quá tổn hao tỉnh thần rồi."
Trang Triều Dương cười lạnh,"Tên Phạm Đông này đa nghi lắm, anh ta không hề cho rằng tổn hao tỉnh thần, anh ta còn đợi tin tức có được từ phía Kỳ Kỳ cơi"
Mạt Mạt xoa trán, buổi trưa uống chút rượu, nên thấy buồn ngủ rồi,"Em đi ngủ một lát trước đây." Triêu Dương liếc nhìn gò ma phớt hồng của vợ yêu, ánh mắt trở nên sâu xa,'Anh cũng mệt rồi."
Mạt Mạt là người cực kì cảnh giác, ngồi trên sô pha không động đậy, trong lòng thầm mắng, cái đồ mất nết, ban ngày ban mặt, mặt cô chẳng dày như vậy đâu.
Trang Triều Dương nhìn vợ một cách đáng thương, hôm qua về đã không được ăn thịt rồi, hôm nay còn không cho ăn nữa.
Thái độ của Mạt Mạt kiên quyết, các con đều ở nhà cả, chí ít, um, cũng phải đợi các con không còn ở đây nữa chứ.
Trang Triều Dương và Mạt Mạt là vợ chồng bao nhiêu năm như vậy, một vẻ mặt của vợ là đã có thể đoán ra chuyện gì, khẽ ho một tiếng,"Tùng Nhân, đưa các em tới nhà bác Lâm đi, cha đã đồng ý với bác Lâm để mấy đứa chơi với hai cô nhóc hàng xóm nhiều hơn, để hai đứa bé nhanh chóng hòa nhập với đại viện, các con nhanh đi xem xem đi."
Tùng Nhân thầm kêu trong lòng, nhưng dưới ánh mắt uy hiếp của cha, chỉ đành đứng dậy đưa các em ra ngoài, nhưng ra đến cửa thì ngưng lại,"Cha, con phát hiện ra cha nói dối càng ngày càng bất cẩn rồi, như vậy không tốt đâu."
An An nhìn anh cả đang tìm chỗ chết, cực kì khâm phục, rồi lại nhớ ra gì đó, vội vàng kéo Thất Cân ra cửa, cậu bé không muốn bị ảnh hưởng.
Quả nhiên cái đệm lót ghế sô pha mẹ làm bay vèo đến, Tùng Nhân chuồn nhanh, che miệng, vẫn còn gao to,"Cha, chúng con không làm bóng đèn nữa, buổi tối về nhé!"
Mat Mạt vọt đứng dậy, chạy ra đuổi theo,"Thằng nhãi kia, con tưởng mẹ con chết rồi hả."
Mặt Mạt Mạt đỏ bừng, vừa tức, vừa cảm thấy xấu hổ, cái mồm của Tùng Nhân, hàng xóm hai bên đều có thể nghe thấy, hôm nay lại là chủ nhật nữa, mọi người đều ở nhà, cái mặt này của cô mất sạch rồi.
Mặt Trang Triều Dương đen sì, anh phát hiện ra khả năng chiến đấu của Tùng Nhân càng ngày càng giỏi rồi, cũng giỏi bỉ ổi nữa, ra khỏi nhà, Tùng Nhân nhìn ngó, ối trời ơi, chọc phải tổ ong vò vẽ rồi, bây giờ không chạy, tuyệt đối bị ăn đánh, đã vậy còn là cả cha và mẹ đánh nữa.
Trang Triều Dương rút cái gậy treo trên cây xuống, Tùng Nhân chạy với tốc độ chạy một trăm mét, vừa chạy vừa gào to: "Cha, ngày mai cha đi con không tiễn nữa nhé, con đi tới nhà ông ngoại nuôi rồi, buổi tối không cần đợi con."
Cây gậy trong tay Trang Triều Dương kêu răc rắc, Trang Triều Dương tức giận bừng bừng gao theo,'Về ngay đây cho ông.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận