Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1279. Chuyển hướng 1

Chương 1279. Chuyển hướng 1Chương 1279. Chuyển hướng 1
Mọi người đều đã lùi đến bên trong, ghế đã đổ không ít trên mặt đất, bàn ăn của Mạt Mạt dựa vào cửa, đi đến bên trong cũng là ở phía ngoài cùng của đám người.
Mạt Mạt chắn trước mặt bọn nhỏ, trong lòng có chút căng thẳng, cô nhìn thấy, nhìn thấy dao dưa hấu, hai người đàn ông, mỗi người kéo một người phụ nữ, dao kề lên cổ người phụ nữ.
Đi theo phía sau đều là công an, còn có bộ đội, người đàn ông rất sợ hãi, tay đang run rẩy, lôi kéo người phụ nữ di chuyển, dao là rách da thịt, Mạt Mạt nhìn thấy bên trên chiếc váy màu trắng là máu tươi, vô cùng chói mắt.
Chuyện này cũng thúc đẩy người trong nhà ăn ẩn núp, có người không chịu nổi kêu lên một tiếng, nhà ăn cuống cuồng bắt đầu chuyển động, Tùng Nhân che chở Thất Cân, Mạt Mạt ở ngay trước An An, lúc này mới không bị thương tổn.
Phạm nhân bỏ trốn nghe thấy tiếng kêu, nhìn đám người trong nhà ăn, dẫn con tin đi về hướng này, trong tâm lý của phạm nhân bỏ trốn, càng nhiều người, công an càng không dễ nổ súng.
Trong lòng Mạt Mạt cuống quýt, nhà ăn không có tầng hai, cũng không có cửa sau, nhà bếp có nhiều người đi vào, đã không thể vào được nữa, Mạt Mạt dựa vào sau cùng, cùng với mười người khách nữa ở lại sảnh lớn. Mat Mat chắn trước mặt bọn nhỏ, kéo cái bàn đến cản trước mặt mình, tim đập bình bịch bây giờ mới bình tĩnh trở lại.
Điều may mắn duy nhất chính là, vẫn còn may không phải là súng, chỉ là đao, còn chưa phải lúc tình hình xấu nhất.
Mạt Mạt quay đầu nhìn lấy Tùng Nhân đang giữ đầu Thất Cân, không cho Thất Cân quay đầu lại nhìn, Mạt Mạt đưa tay xoa đầu Thất Cân: "Đừng sợ, mẹ ở đây!"
Thất Cân ôm cổ anh trai không quay đầu lại được: "Vâng."
Mạt Mạt thấy Tùng Nhân có thể bảo vệ Thất Cân, nắm lấy tay An An, thằng bé ngẩng đầu: "Mẹ, con không sao."
Tay An An đang run, đứa nhỏ này đã từng thấy đánh nhau, nhưng chưa từng thấy dùng dao, hơn nữa ở cửa lại còn có nhiều công an như vậy, tội phạm bỏ trốn còn đang la hét rất to, thằng bé vẫn bị sợ, nhưng thằng bé nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của anh cả, thằng bé cũng là con trai.
Mạt Mạt ôm lấy bả vai của An An, ánh mắt nhìn về phía tên tội phạm bỏ trốn, cô phải duy trì tính cảnh giác cao độ liên tục, chỉ có như này, mới có thể làm được phản ứng nhanh nhất.
Trước kia lúc Trang Triều Dương dạy Tùng Nhân, cô cũng chỉ xem náo nhiệt, ngày hôm nay qua đi, cô quyết định rồi, nhất định cũng phải học một chút kỹ năng vật lộn, cô là mẹ, phải bảo vệ các con của mình. Người phụ nd trong ngực tên tội phạm bo tron bởi vì nhìn thấy máu mà bất tỉnh, hiện tại tên lưu manh gào thét, tỉnh lại rồi, lại không dám gọi rất sợ kích động tên tội phạm bỏ trốn này, mái tóc vẫn luôn tán loạn ở phía trước chiếc áo trắng, giống như nữ quỷ.
Mạt Mạt cảm thấy người phụ nữ nhìn rất quen mắt, cho đến lúc tóc vung ra, khoé miệng Mạt Mạt giãn ra, Từ Liên, thật không biết làm sao vận khí của Từ Liên lại đen đủi như vậy, được rồi, cũng đừng nói Từ Liên nữa, vận khí của cô cũng không tốt tí nào.
Cũng không biết Từ Liên là bởi vì bị chảy máu hay là bị dọa sợ, bờ môi đã trắng bệch, hai mắt nhìn chằm chằm vào cái dao đang kề trên cổ, bên tai nghe tên tội phạm bỏ trốn kêu to gọi nhỏ, rất sợ bị cắt cổ họng, không dám té xỉu.
Lúc này công an và các chiến sĩ ngoài cửa ngừng lại, có người đang thương lượng với tội phạm bỏ trốn.
Mạt Mạt liếc nhìn người phụ nữ phía sau lưng công an, Kỳ Kỳ, cô ấy đang lo lắng nhìn vào trong nhà ăn, Từ Liên cũng nhìn thấy Kỳ Kỳ.
Ánh mắt Mạt Mạt liếc xéo nhìn sang, Từ Liên giống như muốn ăn tươi nuốt sống Kỳ Kỳ vậy, Mạt Mạt sửng sốt một chút, sau đó trong đầu nảy ra tình huống Từ Liên bị hại.
Mạt Mạt không hiểu, nếu quả như thật là Kỳ Kỳ hại Từ Liên, vì sao phải làm như vậy? Kỳ Kỳ không phải hy vọng làm một người vô hình sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận