Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 241. Có chuẩn bị mà đến 1

Chương 241. Có chuẩn bị mà đến 1Chương 241. Có chuẩn bị mà đến 1
Có chuẩn bị mà đến 1
Liên Quốc Trung cũng không thèm để ý đến tiền tài hay tài sản, phụ nữ hạnh phúc hay không hạnh phúc không phải là dùng tiền bạc để đo lường, cái mà Trang Triều Dương có thể làm cho ông ấy động tâm nhất chính là: "Cháu muốn có một gia đình, và sẽ chăm sóc gia đình của mình bằng cả trái tim."
Một người đàn ông chỉ cần trong lòng có gia đình thì người đàn ông đó cho dù có đi xa đến đâu cũng sẽ trở về, chỉ cần trong lòng có gia đình thì sẽ đặt vợ con lên thành ưu tiên hàng đầu. Cái mà Liên Quốc Trung cầu chính là một người con rể như vậy, chỉ có như thế thì con gái ông mới có thể hạnh phúc được.
Liên Quốc Trung thở dài, mặc dù nhân duyên của con gái ông đến quá sớm, nhưng rốt cuộc thì đến cũng đã đến rồi, nhân duyên tốt thì lại không được lòng người, cuối cùng đành thở hắt ra: "Thằng nhóc cậu được lợi rồi."
Trang Triều Dương kích động đứng lên: "Cám ơn chú, nhất định cháu sẽ đối xử tốt với Mạt Mạt."
Trang Triều Lộ cười: "Xem thằng nhóc này vui vẻ chưa này. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy thằng nhóc này kích động như vậy đấy, đâu còn là doanh trưởng mặt lạnh của bộ đội nữa chứ, căn bản là một tên ngốc mài!"
Điền Tình cười ha ha: "Đây là Triều Dương đang vui sướng đấy mà." Trái tìm Mat Mat đang lo lắng cuoi cùng cũng yên ổn trở lại, thành công rồi, thật sự thành công rồi.
Liên Quốc Trung ho khan một tiếng: "Tuy rằng chú đồng ý, nhưng đính hôn thì còn phải chờ thêm một thời gian nữa đã."
Điền Tình sửng sốt: "Còn phải chờ gì nữa?"
"Chờ cho Thanh Bách kết hôn xong đã. Hai anh em chúng nó vẫn nên cách ra một khoảng thời gian thì tốt hơn."
Điền Tình nghĩ cũng đúng, nhưng Trang Triều Dương lại gấp không chờ được, nếu bây giờ mà không đính hôn, bên ngoài còn có người như hổ rình mồi kia kial
"Chuyện này, chú Liên, cháu muốn nói chuyện riêng với chú."
Liên Quốc Trung đứng dậy: "Vậy thì chúng ta ra ngoài nói chuyện."
Hai người bước ra cửa, Trang Triều Dương châm thuốc cho Liên Quốc Trung, Liên Quốc Trung nhận lấy: "Có chuyện gì cậu nói đi!"
Trang Triều Dương cũng châm một điếu thuốc cho mình rồi đem chuyện mình gặp được Chu Dịch nói ra, Liên Quốc Trung hít sâu một hơi: "Thằng nhóc Chu Dịch này thật sự không giống cha nó một chút nào, ngược lại giống ông cụ Chu như cùng một khuôn đúc ra."
Trang Triều Dương chưa từng gặp ông cụ Chu nên không thể phát biểu ý kiến: "Cháu cho rằng vẫn nên đính hôn trước với Mat Mạt thì tốt hơn.”
Liên Quốc Trung không nghĩ tới Chu Dịch lại nhớ thương Mạt Mạt như thế. Chu Dịch quả thật không phải là một nhân tuyển tốt, ông trừng mắt nhìn Trang Triều Dương: "Nhóc con, cậu đây là có chuẩn bị mà đến."
Trang Triều Dương cười: "Truyền thống quân đội ta mà, không bao giờ chiến đấu nếu không có sự chuẩn bị trước."
"Không sai, cậu vận dụng rất tốt đấy."
Trang Triều Dương cười: "Tất cả những chuyện cháu làm đều là vì Mạt Mạt thôi ạ."
"Được rồi, nếu như đã có chuyện liên quan đến Chu Dịch thì cứ chờ cậu được nghỉ phép rồi sẽ tổ chức đính hôn, cũng để tránh cho Chu Dịch nhớ thương."
"Chú Liên, cháu được nghỉ ba ngày."
Liên Quốc Trung dụi tắt tàn thuốc: "Nhóc con, cậu cũng vội vàng quá đấy."
"Cũng không còn cách nào đâu ạ, tháng chín là cháu phải diễn tập rồi, chỉ có ba ngày nghỉ này thôi."
Cho dù Liên Quốc Trung có không cam lòng đến thế nào cũng không còn cách nào khác: "Ngày mốt, vậy thì ngày mốt đính hôn."
"A, cảm ơn chú Liên."
Liên Quốc Trung ngoài miệng thì đồng ý, nhưng trong lòng vẫn còn thấy chua chua. Trang Triều Dương là người biết nhìn sắc mặt, chủ động hướng đề tài nói chuyện ve phía bộ đội, lập tức dời đi lực chú ý của Liên Quốc Trung.
Hai người nói chuyện một hồi rồi trở lại phòng khách, thời gian cũng không còn sớm nữa. Trang Triều Lộ nhìn về phía em trai mình, Trang Triều Dương khẽ gật đầu, Trang Triều Lộ lại cười càng vui vẻ hơn.
Liên Quốc Trung nói với vợ: "Chúng ta chuẩn bị, ngày mốt đính hôn cho Mạt Mạt."
Điền Tình sửng sốt, tại sao mới đi ra ngoài có một lúc mà đã thay đổi ý kiến rồi? Nhưng mà bà ấy vẫn nghe theo chồng mình: "Được, vậy để em chuẩn
Mọi chuyện đã thành, Trang Triều Lộ còn lo lắng cho mấy đứa con ở nhà nên đứng dậy chào tạm biệt: "Trong nhà vẫn còn mấy đứa nhỏ, tôi về trước đây, chờ ngày mốt lại tới đây."
Liên Quốc Trung và Điền Tình đứng dậy tiễn hai người: "Vậy được rồi, mọi người đi ve nhớ đi chậm thôi, trời tối như bưng, đường cũng không dễ đi lắm"
"Chúng tôi có cầm đèn pin mà, hai người quay vào nhà đi, đừng tiễn nữa."
"À, vậy thì được."
Kỳ thật Trang Triều Dương càng muốn được nói chuyện với Mạt Mạt hơn, nhưng thời gian đã quá muộn rồi, nhất định Liên Quốc Trung sẽ ép anh về, vậy nên chỉ có thể cùng chị gái trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận