Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 566. Gọi điện thoại 2

Chương 566. Gọi điện thoại 2Chương 566. Gọi điện thoại 2
Gọi điện thoại
Mạt Mạt cúi xuống thì thầm vào tai Vân Kiến: "Chị lén nói cho em một bí mật, chị gái không thiếu lương thực đâu."
"Thật sao?"
"Thật hơn vàng thật, đi thôi!"
"Vâng."
Khi Mạt Mạt về đến nhà, Tùng Nhân đã dậy, nó không khóc mà đang mở to mắt nhìn Vân Bình. Điền Tình nói: "Sao rồi? Ông ngoại của con không sao chứ?”
Mạt Mạt ôm Tùng Nhân: "Ông ngoại không sao, con đoán chắc ông đã đi thành phố H rồi. Mẹ đừng nghĩ lung tung, rốt cuộc có chuyện gì thì chờ khi nào gặp ông ngoại sẽ biết. Bây giờ trưa rồi, con cho thằng bé ăn rồi mẹ trông nó giúp con, con sẽ đi nấu cơm."
"Tim mẹ còn đang nhảy dựng lên đây này, con mau cho thằng bé ăn đi!"
"Vâng ạ."
Buổi trưa Mạt Mạt làm cá chép kho tộ, bánh gà chưng cách thủy và nấu cơm.
Điền Tình cầm lấy thìa đưa cho Vân Bình: "Ăn bằng thìa."
Vân Bình lắc đầu: "Cháu có thể dùng đũa rồi ạ." “Thật sao? Giỏi ghê, vậy dùng đũa đi."
Mạt Mạt nhìn cậu bé, cậu bé dùng đũa rất ra dáng, rất gọn gàng, Mạt Mạt gắp cá cho Vân Kiến: "Đừng chỉ ăn mỗi cơm, ăn nhiều cá vào."
Vân Kiến gật đầu: "Cảm ơn... chị."
Mạt Mạt cười nói: "Từ từ sẽ quen thôi."
Điền Tình hỏi: "Nửa tháng qua chỉ có hai đứa thôi à?”
Vân Kiến gật đầu: "Cháu có thể chăm sóc tốt cho em trai mình."
Điền Tình thở dài, đứa trẻ không có mẹ thật khổ: "Cháu giặt cả quần áo à?"
"Vâng, cháu giặt không sạch, khiến cô chê cười rồi."
Điền Tình múc cho Vân Kiến một muỗng bánh trứng: "Khá sạch sẽ, hầu hết người lớn không thể giặt sạch như cháu đâu."
Vân Bình nuốt thức ăn trong miệng, nói: "Anh trai giặt bốn lần, tất nhiên sẽ sạch."
Vân Kiến đỏ mặt: "Cháu sợ giặt không sạch mặc đi ra ngoài sẽ bị chê cười."
Lòng Mạt Mạt hơi chua xót: "Em đã làm rất tốt rồi."
Điền Tình đau lòng gắp cá cho Vân Kiến: "Ăn nhiều đi, bù lại."
"Cháu cảm ơn cô."
Sau bữa ăn, Mạt Mạt hiểu hai anh em hơn, Vân Kiến ngại nói, Vân Bình lại nói không ngừng, cái miệng nhỏ nhắn của cậu bé rất ngọt, dỗ Điền Tình không ngậm được mồm.
Vân Kiến giúp Mạt Mạt rửa bát, động tác rất thành thạo: "Ở nhà em lúc nào cũng rửa bát à?"
Vân Kiến gật đầu: "Ban đầu trong nhà còn có bảo mẫu, nhưng sau này không cho phép đến làm nữa, sức khỏe bà nội không tốt nên toàn em rửa ạ."
"Mấy năm nay bọn em sống thế nào?"
"Ba năm trước khá tốt bởi vì có bảo mẫu, lương thực thì có ông cố gửi cho, ở nhà có mọi thứ. Sau đó tình hình thay đổi, bảo mẫu bị sa thải, ông cố cũng không bao giờ gửi bất cứ thứ gì nữa."
Mạt Mạt dừng lại hỏi: "Em đã gặp ông cố của mình chưa?”
Vân Kiến lắc đầu: "Em nhìn thấy trong ảnh, chưa thấy ngoài đời thực. Cha trở về vào năm năm mấy ấy ạ, chúng em không thể ra nước ngoài."
Đời này Miêu Niệm đừng nghĩ sẽ ra nước ngoài nữa, những đứa con của ông ấy cũng vậy, trừ khi Miêu Niệm về hưu.
Mạt Mạt hỏi: "Cả nhà họ Thẩm đều ở nước M sao?"
Vân Kiến có chút hiểu biết, lắc đầu nói: "Không phải, những người chủ chốt thì ở nước M, còn có người ở nước Y."
"Không có người ở lại trong nước sao?"
Vân Kiến lắc đầu: "Em không biết, em cũng không biết nhiêu lắm, em biết những chuyện này là do nghe được lúc bà nội và cha nói chuyện."
Thấy Mạt Mạt ngừng hỏi, Vân Kiến lại hỏi: "Ông nội thì sao ạ? Ông nội là người như thế nào?"
Mạt Mạt lau đĩa, thần bí nói: "Chị chỉ có thể nói cho em biết ông ngoại là anh hùng, khi nào em gặp ông em sẽ biết."
Vân Kiến có chút thất vọng, sau đó hỏi: "Ông ấy sẽ thích em và Vân Bình chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận