Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1616. -

Chương 1616. -Chương 1616. -
Những năm này Tôn Nhuy đã hiểu biết được nhiều điều, trong lòng cô ta càng lạnh lẽo cứng rắn, nhưng cô ta cũng cần sự ấm áp.
Có đôi khi Tôn Nhuy cũng cảm thấy mình buồn cười, cô ta ở trong một căn nhà lớn, có người nịnh nọt, nhưng cô đơn thiếu sự ấm áp, cho nên mỗi lần biết Liên Mạt Mạt sẽ tham gia tiệc rượu, cô ta dù có bận cũng sẽ đi một chuyến, không vì để nói chuyện, dù chỉ là liếc nhìn một chút, sẽ có một chút ấm áp, cô ta cũng có thể có cảm giác ngủ ngon mấy đêm.
Mạt Mạt nhìn Tôn Nhuy cầm cây kéo, cầm đến một bình hoa, ở trong ánh nhìn của Mạt Mạt, tỉa hoa.
Mắt Mạt Mạt sáng rực lên, Tôn Nhuy nhất định đã từng học, như này mới có cảm giác nghệ thuật, Mat Mat lang lặng nhìn, hai người thật đúng là hài hòa.
Chí ít ở trong mắt Đại Song, con bé không đành lòng đi qua quấy rầy.
Đại Song nhận được sự đồng ý của bà ngoại, sướng đến phát rồ, rõ ràng đã nhận được điện thoại nói người đang đi vào đại viện, nhưng đợi trái đợi phải cũng không thấy được người, cố ý đi ra nhìn xem, không nghĩ tới lại ở nhà sát vách.
Hơn nữa lại còn giống như có quen biết với dì Liên, mặc dù hai người không nói chuyện, nhưng Đại Song không nhìn lầm, hai người kia nhất định là quen biết. Tôn Nhuy căm xong, cười hfp mắt: "Của tôi thế nào?”
Mạt Mạt sẽ không nói ra những lời trái với lương tâm, tự nhiên khen ngợi: "Rất đẹp."
Trong lòng Tôn Nhuy càng vui vẻ hơn: "Tặng cho cô."
Mạt Mạt kìm nén cảm xúc mắt trợn trắng: "Bình hoa là của tôi, hoa cũng là của tôi, tặng cho tôi?"
Tôn Nhuy ôm lấy hoa mà Mạt Mạt đã cắm: "Vậy cô tặng cho tôi, cứ quyết định thế đi, lần sau tôi tặng lại cho cô một bình."
Tôn Nhuy nói xong rất sợ Mạt Mạt không đồng ý, ôm bình hoa của Mạt Mạt quay người đi.
Để lại một mình Mạt Mạt có chút hỗn độn, sao cô có cảm giác, Tôn Nhuy chính là ôm hoa chạy mất chứt
Tôn Nhuy đi rồi, thế nhưng không sang nhà sát vách, Mạt Mạt vừa quay đầu lại, hai mắt Đại Song đỏ ngầu, Mạt Mạt cảm thấy có chút cảm giác tội lỗi: "Chuyện kia Đại Song đừng khóc, dì Tôn ngày mai sẽ lại tới, hôm nay nhất thời có một số việc nên đi trước."
Mạt Mạt cảm thấy công lực mở mắt nói dối của mình lại tăng rồi.
Đại Song còn lâu mới tin, vừa rồi cô bé đứng cả nửa ngày, căn bản không nghe thấy hai người nói chuyện với nhau, Đại Song cố kìm nước mắt: "Dì Liên quen biết với minh tỉnh Tôn ạ?" Mat Mat gật đầu: "Quen biết, quen biết rất nhiêu năm rồi."
Đại Song chớp mắt, trong lòng lại lần nữa ghen tị với Mễ Mễ, lần nữa không nhịn được nghĩ, nếu như cô bé là con gái của dì Liên thì tốt bao nhiêu, sau này cô bé muốn trở thành minh tinh lớn, nhất định không khó khăn.
Mạt Mạt bảo Đại Song đi về trước, thu dọn cái bàn rồi ôm bình hoa trở về phòng.
Chị dâu Tôn nhận bình hoa, vừa rồi ở trong nhà chị dâu Tôn nhìn thấy Tôn Nhuy, trong lòng chị ấy có rất nhiều thứ linh tinh, Mạt Mat vậy mà lại quen biết với minh tỉnh lớn, hơn nữa minh tinh lớn còn cắm hoa cho Mạt Mạt, chị dâu Tôn cẩn thận cầm hoa: "Mat Mat quen biết với Tôn Nhuy à?"
Mạt Mạt ngồi trên ghế sofa, ừ một tiếng, suy nghĩ có chút bay xa, con người là phải nhìn về phía trước, thời gian là thứ thuốc lãng quên tốt nhất, Mạt Mạt đã gặp nhiều dáng vẻ chói lọi của Tôn Nhuy, đã sắp quên mất dáng vẻ ban đầu của Tôn Nhuy rồi.
Chị dâu Tôn cất bình hoa xong: "Thật sự không nhìn ra, Mạt Mạt vậy mà lại quen biết Tôn Nhuy! Trước kia lúc xem truyền hình cũng không phát hiện ra, là làm việc mà quen biết sao? Mạt Mạt có thân với cô ấy không? Có thể xin một chữ ký không?"
Mạt Mạt hoàn hồn, cười: "Chị dâu cũng theo đuổi minh tỉnh al”
Chị dâu Tôn xua tay: "Không phải chị, chị đã lớn tuổi như vậy rồi không theo đuổi minh tỉnh, là con gái chị, con gái chị thích Tôn Nhuy, mỗi lân vê nhà xem phim, chỉ xem phim Tôn Nhuy đóng."
Mạt Mạt cười, quả thực Tôn Nhuy có kỹ năng diễn xuất, thích cô ta rất bình thường, Mạt Mạt cũng không nói với chị dâu Tôn về quan hệ giữa cô và Tôn Nhuy, nhưng đã đồng ý, gặp lại Tôn Nhuy có thể giúp xin một chữ ký.
Bạn cần đăng nhập để bình luận