Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1406. Rang buộc 2

Chương 1406. Rang buộc 2Chương 1406. Rang buộc 2
Kỳ Kỳ: "Nói toạc cái gì?"
Mạt Mạt: "Cô đến để bảo tôi truyền lời nhưng không phải vì biểu đạt thành ý, mà chính là hi vọng thông qua miệng của tôi, bày tỏ đại thọ là thật, không phải là vì muốn nắm giữ Từ Lị mà cố ý đặt bẫy.”
Sắc mặt Kỳ Kỳ lúc này càng kém hơn, nhiều năm như vậy cô ta chưa từng gặp đối thủ, nhưng Liên Mạt Mạt ngược lại hay rồi, dường như có thể nhìn thấu cô ta.
Mạt Mạt nếu như biết suy nghĩ của Kỳ Kỳ, nhất định sẽ kêu lên oan uổng, cô không phải là hiểu rõ Kỳ Kỳ, mà chính là biết cô ta không phải người tốt, dĩ nhiên sẽ đề phòng, suy nghĩ những lời nói của Kỳ Kỳ theo chiều hướng xấu, nhất định sẽ không sai.
Cho nên Mạt Mạt có đôi khi rất không thể lý giải được, cô đọc tiểu thuyết thật sự có nhiều nữ chính, sao lại sẵn sàng tin người thứ ba như vậy, sẵn sàng dựa vào một tấm hình gì đó mà thay đổi suy nghĩ, sau đó là những hiểu lầm mâu thuẫn không dứt, tại sao không đến tìm thẳng người trong cuộc để chứng thực.
Mạt Mạt có khi sẽ vô cùng muốn chửi thề, nhất định là trong đầu có hố, muốn tự mình rơi vào trong hố mới chịu.
Kỳ Kỳ đã thấy rõ rồi, Liên Mạt Mạt nhất định sẽ không tiện thể mà nhắn: "Được, cô có thể không chuyển lời, như này, lúc nào Kỳ Dung trở vê, tôi tự đến thông báo với bọn họ."
Mạt Mạt lắc đầu: "Tôi không biết, lúc Kỳ Dung đi không nói với tôi."
Biểu cảm của Mạt Mạt rất chân thành, Kỳ Kỳ không nhìn ra chuyện ẩn ở bên trong, ngẫm lại cũng phải, làm sao Kỳ Dung lại nói chuyện quay về thành phố cho người ngoài chứ, Kỳ Kỳ bị hành hạ nửa ngày, cũng không ở nữa, cô ta còn phải trở về báo cáo.
Kỳ Kỳ đi được một lúc, Thẩm Triết mới mở miệng: "Em thật sự không biết kucw nào Kỳ Dung trở về?"
Mạt Mạt cười giống như con hồ ly nhỏ: "Đương nhiên biết, nhưng em cũng không ngốc, em nói em biết, không chừng sau này Kỳ Kỳ còn tới quấn lấy em, như này lại tốt, em đoán Kỳ Kỳ sẽ không tới tìm em nữa."
Thẩm Triết ngắm Mạt Mạt vài lần: "Anh đã nói với em chưa, tâm nhãn của An An giống em? Hai mẹ con nhà em cười một tiếng, thật sự là giống nhau như đúc."
Mat Mat kiêu ngạo: "Con trai của em đương nhiên giống em rồi."
Thẩm Triết gật đầu: "Ừm, đều nói con trai giống mẹ, xem ra con gái anh nhất định giống anh, thông minh, tư duy logic mạnh...”
Mạt Mạt muốn cắt ngang mấy lần nhưng không thành, cho đến khi ăn cơm xong, Thẩm Triết mới không nói nữa, Mạt Mạt mới phát hiện, trình độ tự luyen của Thẩm Triết lại thăng cấp.
Mat Mat về nhà muộn, Từ Li đã nói chuyện thọ yến: "Lúc Kỳ Dung đi đã nói với em, nhà họ Kỳ sẽ lấy lý do gì đó để cho em ra khỏi đại viện, đại thọ cũng là một trong số đó."
Mat Mạt: "... Kỳ Dung còn nói lý do gì nữa?”
Từ Ly bắt đầu kể: "Ông cụ bệnh tình nguy kịch, ông cụ muốn chia gia sản bảo em đi đến thay cho Kỳ Dung, các loại lý do sinh bệnh, còn có chuyện năm đó có ẩn tình gì đó.... "
Mạt Mạt bó tay rồi nửa ngày : ".. Kỳ Dung suy nghĩ đủ chu đáo, thật xảo quyệt."
Từ Lị: "Mạt Mạt, chị nói nửa câu đầu là đang khen Kỳ Dung, nhưng nửa câu sau, sao em lại có cảm giác chị đang mắng anh ấy nhỉ?"
Mat Mat cảm thấy, cô bé ngốc Từ Lị này, đã được Kỳ Dung dạy bảo thành thông minh rồi: "Từ Li em không cảm thấy sợ hãi sao? Lòng dạ Kỳ Dung quá thâm sâu, tâm tư quá kín đáo, chị nghe mà sau lưng đã phát lạnh."
Từ Li cười khẽ một tiếng: "Em không sợ, bởi vì ngốc mà, mẹ em nói, người ngốc có phúc của người ngốc, không cần nghĩ nhiêu như vậy, như này rất tốt"
Mạt Mạt có một bụng lời nói đều nghẹn ở cổ họng, Từ Lị đối với sự xác định bản thân mình ngược lại là rất chuẩn, được rồi, như này cũng rất tốt, vợ chồng không phải là bổ sung cho nhau sao? Bổ sung mới có thể dài lâu, một cộng một không phải bằng hai, là hoà hợp.
Mạt Mạt nấu đồ ăn được một nửa, ấy vậy mà Thẩm Triết tới, Mạt Mạt: "Ai, em tan làm anh cũng không nói sẽ tới, nói sớm thì em đã làm nhiều đồ ăn hơn chút rồi."
Thẩm Triết: "Anh đã ăn rồi, anh tới đây là đưa tin cho em."
Mat Mạt: "Anh đã tra ra được nhà ông bà ngoại Mễ Mễ rồi à?"
Thẩm Triết: "Ừm, tra được rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận