Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 596. Conre 2

Chuong 596. Conre 2Chuong 596. Conre 2
Triệu Đại Mỹ thở dài: "Triệu Cáp không hề che giấu chút nào, là đàn ông ai cũng khiếp đảm, ai mà sẵn lòng cưới một người phụ nữ có sức gần bằng mình chứ. Hai người mà đánh nhau, còn không biết là ai đánh ai ấy."
Mạt Mạt uống nước bị sặc: "Khụ khụ, sao cô không nghĩ đến chuyện tốt đẹp, ai nói cứ kết hôn là nhất định sẽ đánh nhau?"
Triệu Đại Mỹ hâm mộ nói: "Đó là vợ chồng cô không đánh nhau, tôi với Thiết Trụ tình cảm cũng coi như là tốt, hai chúng ta còn đánh nữa, chỉ là không động thủ mà thôi."
Nhà họ Tôn ở lầu số hai, cặp vợ chồng này đánh nhau từ xưa đến nay, mỗi lần đánh đều là đao thật súng thật, kỳ lạ nhất là, đánh xong hai người lại hoà hợp, đến nỗi như là chỉ có một mình.
Mat Mạt: "... Tôi thật sự không biết đấy."
Triệu Đại Mỹ cười: "Trong đại viện, vợ chồng đánh nhau cãi nhau âm ï thì rất nhiều chuyện cười, tôi nghe bọn họ nói, lầu sáu có một nhà, không động thủ chỉ động khẩu, mà lại chỉ gào lên, giống như người nào gào to thì người đấy thắng."
Mạt Mạt cười ha ha: "Những cái này tôi cũng không biết, thì ra vợ chồng đánh nhau thú vị như vậy."
Triệu Đại Mỹ: "Đừng nói đánh nhau nữa, tôi giới thiệu người cho Triệu Cáp, một trung đội trưởng trong doanh trại của Thiết Trụ, người cũng không tệ, cũng coi trọng Triệu Cáp, Triệu Cáp cũng có ý với người ta, cô biết cuối cùng vì sao lại thành không?"
Mạt Mạt lắc đầu: "Vì sao?"
Triệu Đại Mỹ im lặng rồi nói: "Cô ấy giúp khiêng đồ, xách được nhiều như người trung đội trưởng kia, trung đội trưởng đó nói, người vợ như này sau này nhất định sẽ là một người lợi hại, nếu như thật sự nổi giận, còn không phải sẽ đánh cả cha mẹ anh ta à"
Mạt Mạt cười đau cả bụng: "Người trung đội trưởng này quá sợ hãi rồi."
Triệu Đại Mỹ cười theo: "Tôi nói cô biết nhé, gần đây chị dâu Triệu cũng đang buồn rầu, đang thu xếp cho Triệu Cáp xem mắt, còn cảnh cáo Triệu Cáp không được xách đồ."
Mạt Mạt nói: "Không nói cô ấy nữa, ngày mai tôi về thành phố, cô có muốn mua hộ gi không?"
Triệu Đại Mỹ xua tay: "Tôi không có đồ gì muốn mua, tôi còn phải tiết kiệm tiền, cho chú em út kết hôn nữa."
"Chú em út nhà cô sắp kết hôn à?"
"Đính hôn rồi, được rồi, tôi về đây."
"Ừm được."
Lần này về thành phố ở lại hai ngày, Mạt Mạt cũng không mang theo nhiều đồ, buổi sáng 6 giờ ăn sáng xong thì đi, bởi vì có con nhỏ nên đi chậm, mười giờ mới tới Dương Thành, đi thăng đến đại viện.
Lúc Mạt Mạt xuống xe, Miêu Chí và Thẩm Phương đang tưới rau ngoài vườn.
Miêu Niệm gọi: "Cha, mẹ.”
Mạt Mạt và Trang Triều Dương: "Ông bà ngoại."
Vân Kiến và Vân Bình: "Ông bà nội."
Miêu Chí đội mũ rơm, cười nói: "Trời rất nóng, mau vào nhà đi."
Mạt Mạt vào nhà, Điền Tình đang nấu cơm, Mạt Mạt đưa Tùng Nhân cho Triều Dương trông, đứng dậy đến nhà bếp hỗ trợ.
Điền Tình đưa xẻng xào rau cho Mạt Mạt: "Hay là con xào rau đi."
"Vâng, mẹ, sao không thấy cha con đâu?"
"Cha con đi đón ông bà nội con rồi, một lát nữa sẽ tới."
“Thanh Xuyên đâu?”
Biểu cảm của Điền Tình có chút lạ lùng: "Nó lớn lên ở nhà chị chồng con, giúp chị chồng con làm không ít việc, lần này cũng không theo ve thành phố."
Mạt Mạt: "A, sao nó lại lớn lên ở nhà chị chồng con vậy."
Điền Tình tức giận nói: "Còn không phải tại cha con à, uống với Tô Nhị nhiều quá, vừa hay, con trai cũng thêm luôn vào." Mat Mạt: ".. Sao lại nói là thêm cả con trai vào vậy mẹ?"
Điền Tình nghiến răng: "Con nói xem như này có phải là loạn hết cả vai vế không? Tô Nhị và cha con nhìn thấy Thanh Xuyên luôn đi theo bên người Tô Vũ, một bước cũng không rời, uống nhiều quá, định làm thông gia luôn rồi."
Mạt Mạt mờ mịt: "Thanh Xuyên đâu? Nó có phản ứng gì không?"
Điền Tình oán hận: "Vui vẻ thôi, kích động cả đêm không ngủ, như này còn không phải là ở rể à, hay cho nhà chị chồng con."
Mat Mạt: "...”
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận